Editor: Pun.
Cuối giờ mùi, khi mặt trời đang dần khuất sau những dãy núi, trong thôn vang lên tiếng gõ của thanh la (*), âm thanh rất lớn, tiết tấu rất mạnh, vang lên trong thôn ba lần.
(*): miếng kim loại dùng để gõ báo hiệu tập họp mọi người trong thôn.
Ngay sau đó, liền thấy thôn dân xuất hiện từ bốn phương tám hướng, đi về phía cây hòe già trăm tuổi ở trung tâm thôn.
Bởi vậy có thể thấy được, thôn trưởng ở Hà Khê thôn vẫn rất có trọng lượng.
Khi Quý An Dật lôi kéo Vương Tiểu Nhị tới, thì dưới tán cây hèo đã đứng không ít người, thấy bọn họ đến, mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người họ, chính xác mà nói, là đổ dồn trên người Quý An Dật.
Bên trong đã sớm vụиɠ ŧяộʍ nghị luận: Buổi sáng Quý An Dật đi tìm thôn trưởng nói chuyện.
Hắn tìm thôn trưởng có chuyện gì? Đương nhiên là chuyện nước giếng kia rồi, trong đầu mấy thôn dân đều rất rõ ràng, giếng này tuy đào rất sâu, nhưng không cung cấp đủ cho nhiều người đến lấy nước như vậy.
Quý An Dật tìm thôn trưởng, có phải hay không muốn cầu thôn trưởng vì hắn làm chủ? Định không cho mọi người xách nước?
Nếu thôn trưởng thực sự thay hắn ra mặt, bọn họ quả thật không thể phản đối, chung quy cũng không thể không đáp ứng việc này, nhà thôn trưởng có hai đứa con đều rất có tiền đồ, nghe nói thế hệ cháu trai cũng là hai tú tài.
Ôi, Quý ca nhi này cũng thật là, có cái gì không thể nói mà phải lén lút tìm tới thôn trưởng như vậy.
Dù sao cũng đã thu đồ của bọn họ còn không cho họ xách nước, nào có đạo lý như vậy.
Nhưng nếu không tìm thôn trưởng ra mặt, thì thật đúng là không có cách nào khác để giải quyết việc này, ta thấy Quý ca nhi cũng là vì không có cách nào nên mới làm như vậy, sáng nay khi gánh nước ai cũng phải chờ một lúc lâu mới xách đầy được một thùng nước.
Thực sự không để họ xách nước giếng cũng không được, đồ ăn nhà bọn họ thật vất vả mới khởi sắc lên một chút, sao có thể nói không xách là không xách được.
Nếu thôn trưởng thật sự tiếp nhận chuyện này, thì phải cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng, bằng không bọn họ sẽ không để yên.
Tốp năm tốp ba, từng nhóm nhỏ tụ tập lại với nhau chen chút nhỏ giọng thầm thì suy nghĩ của mình.
Mới vừa nếm được ngon ngọt sao có thể nói buông là buông được.
Những thôn dân này khi đến xách nước giếng, tuy trong lòng bọn họ có chút cảm thông với Quý ca nhi, nhưng rốt cuộc thì vẫn xem nhà mình quan trọng hơn. Nhưng vẫn có những thôn dân từ trước đến nay không đến xách nước giếng, mới thực sự chân chính hiểu được hoàn cảnh khó khăn của Quý ca nhi, có nguyên tắc và điểm mấu chốt riêng của mình.
Một nhà Lưu a ma cùng Vương ca nhi cũng không đến, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị lẻ loi đứng ở đó, còn phải thường xuyên nhận đủ loại ánh mắt của từng nhóm thôn dân.
Tư vị trong đó thật khó mà tưởng tượng.
Không lâu sau đó, những bề trên trong thôn đều đến đông đủ.
Thôn trưởng cùng mấy lão nhân đã đi tới, mấy lão nhân này ở trong thôn đều có địa vị nhất định.
Tràng diện líu ríu ngay lập tức an tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thôn trưởng.
Bầu không khí bất tri bất giác, mang theo vài phần khẩn trương cùng ngưng trệ.
"Sáng nay, Quý ca nhi có tới tìm ta, nói với ta về chuyện miệng giếng kia."
Nói đến đây, đoàn người rõ ràng có chút xao động.
Thôn trưởng hơi híp mắt, lạnh lùng nhìn mọi người. "Nếu ai tiếp tục đánh gãy lời nói của ta, thì sau này nhà hắn có gặp phải chuyện gì, thì đừng mơ tưởng ta sẽ ra mặt giúp."
Lời này vừa nói ra, tràng diện liền lặng ngắt như tờ.
"Quý ca nhi đứa nhỏ này, là một hài tử tốt hiếm có, đã trải qua một loạt những đau khổ, nhưng vẫn duy trì tính cách hiền lành vốn có, biết đền ơn đáp nghĩa. Hắn đến tìm ta, vì muốn đem một số ý tưởng của mình nói cho ta biết, muốn tìm ta hỏi xin ý kiến. Suy nghĩ của hắn rất tốt, tuổi còn nhỏ đã có thể xử lý mọi chuyện tốt như vậy, đúng là khó có được. Tại đây khi ta nói ra, thì chắc các ngươi sẽ muốn ngay lập tức tìm một cái khe để chui vào đấy." Dừng một chút, thôn trưởng nhẹ nhàng hừ một tiếng. "Còn không bằng một tiểu hài tử, thật sự lớn như vậy cũng uổng phí, một ngày ba bữa cơm còn muốn ăn không trả tiền."
Giáo huấn mọi người xong, trong lòng thôn trưởng liền thoải mái. "Quý An Dật nói, chuyện nước giếng này, là do a ma a cha hắn đau lòng hắn chịu khổ, mới ban xuống một đại phúc phận như vậy, nhưng chung quy cũng là do đất của Hà Khê thôn ta tốt, phúc trạch thâm hậu, mới để cho nước giếng này thơm lây, có thêm chút hiệu quả thần kỳ. Nước giếng này là nên để toàn bộ người trong thôn cùng hưởng chung phúc khí, nhưng giếng này có hơi nhỏ, nếu đem giếng phá đi xây lại, thì sợ sẽ phá hủy phúc trạch này, hắn nghĩ, chi bằng như vầy, toàn bộ người trong thôn phân ra làm hai tốp, nửa tháng đầu thì tốp thứ nhất xách nước giếng, nửa tháng sau thì tốp thứ hai xách nước giếng, mỗi nhà cử ra một người, sớm tối xách hai lần, mỗi lần một gánh nước. Dùng như vậy sẽ không cần lo chuyện nước giếng bị khô cạn, và người trong thôn ai cũng được hưởng phúc khí.
"Đây là nguyên văn những lời Quý ca nhi nói." Dừng một chút, ánh mắt thôn trưởng ở trong đám người quét một vòng. "Trong lòng các ngươi đều có cân nhắc, hãy tự suy ngẫm lại đi, biện pháp này của hắn có gì không tốt cứ nói."
Im lặng một chút, cũng có người nói chuyện, nói biện pháp này rất tốt, thanh âm thứ nhất vừa ra, ngay sau đó tiếp tục có âm thanh thứ hai, sau đó, là vô số âm thanh trầm trồ khen ngợi vang lên."
"Nếu mọi người đã đồng ý, vậy chúng ta liền chia ra hai nhóm." Nói xong, thôn trưởng bắt đầu điểm danh.
Nên phân nhóm như thế nào, đây là do các lão nhân trải qua thương lượng cùng nhau đi đến quyết định, tự nhiên trong lòng mọi người đều rất hài lòng.
Phân nhóm xong mấy lão nhân mới ra mặt nói một chút, đại khái nội dung chính là, Quý ca nhi tuổi còn nhỏ, cũng ở trong mưa gió chịu nhiều mất mát đau thương, chân chính trưởng thành lên, một người có chí khí như vậy, thì tự nhiên sau này tiền đồ sẽ rất vô lượng. Mọi nười đi theo hưởng phúc khí, người ta là cô dâu mới về nhà chồng cuộc sống cũng không khá giả gì, nếu hắn có chuyện gì thì đều phải giúp một tay, toàn bộ người trong thôn đều đoàn kết đứng lên, thì cuộc sống của Hà Khê thôn ta mới có thể càng ngày càng phát đạt.
Mấy lão nhân này đều có ý tứ bên trong, kỳ thật rất dễ hiểu. Đừng nhìn người ta tuổi nhỏ, nhưng hắn đầu óc rất linh hoạt, lại có a ma a cha trên trời phù hộ, nếu có ý nghĩ không cẩn thận gì thì cũng đừng đặt lên đầu hắn, quan hệ tốt với hắn, mới có thể đi theo hưởng nhiều phúc khí.
"Hà Khê thôn chúng ta đóng cửa lại đều là người một nhà, cho dù có một ít cãi vả nhỏ với nhau, cũng là không thể tránh khỏi, nhiều người sống với nhau đương nhiên sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng, ta hy vọng mọi người trong thôn đều hiểu được, Hà Khê thôn ta là một đại gia đình, chuyện nước giếng này, có ý nghĩa như thế nào, trong đầu các ngươi đều rõ ràng, Quý ca nhi vì đại nghĩa, đồng ý để mọi người đi theo hưởng phúc, chúng ta đã nhận phân tình cảm này của hắn. Thì chớ có chọc ra nhiều chuyện phiền toái, đều đem miệng mình ngậm lại, đi theo hưởng phúc phát tài là tốt rồi, chớ nên đem chuyện này nói ra bên ngoài, việc này mà truyền ra, sẽ xảy ra hậu quả gì chắc các ngươi phải rõ ràng hơn ta chứ."
Nói đến đây, ánh mắt thôn trưởng nghiêm khắc nhìn những thôn dân đứng dưới tán cây hòe già. "Vợ chồng Quý Sơn vì đau lòng đứa nhỏ của mình, nên đại phúc khí này mới dừng ở Hà khê thôn ta, phúc khí này không chừng có thể mất lúc nào không hay, các ngươi đều phải hảo hảo quý trọng, ta nói ở đây, nếu thực sự nháo ra chuyện gì đó đáng hổ thẹn, thì đừng trách ta không lưu tình."
Lưu a ma ở phía sau, cười ha hả ra tiếng. "Thôn trưởng nói rất đúng, nếu miệng giếng này xảy ra chuyện gì, vợ chồng Quý Sơn biết được, nói không chừng nửa đêm còn có thể tìm đến người nào đó để tính sổ. Quý ca nhi cũng ăn không ít đau khổ, tháng năm vừa rồi đứa nhỏ này thiếu chút nữa là đi luôn rồi, vất vả lắm mới có chút chuyển biến tốt đẹp, đảo mắt một cái lại không còn, vợ chồng Quý Sơn không tức giận mới là lạ, mọi người nói việc này có đúng không, con mình nào có đạo lý nào không đau, đây chính là rớt xuống một miếng thịt trên người."
Nói xong lời này, Lưu a ma lại chuyển đề tài, vui tươi hớn hở nói. "Thừa có cơ hội hiếm có này, ta nghĩ, vợ chồng Quý Sơn để lại tài sản cũng không phải ít? Quý ca nhi đều đã gả vào Vương gia, ruộng vườn kia. . . . . ."
Lưu a ma vừa nói xong, thật khiến cho người ta bị dọa không nhẹ, tâm tư của nhóm thôn dân đều dừng ở lời nói này, thầm thì nói với nhau.
Sau khi những lời này nói ra, ngược lại không có vài người lên tiếng trả lời, ngay cả Liễu Ngân cũng làm như không nghe thấy việc này, nhìn vẻ mặt kia thật không biết trong đầu y đang suy nghĩ điều gì.
"Đây là việc tư, không nên nói ở đây, không có việc gì, thì giải tán, mọi người đều trở về nhả đi." Thôn trưởng khoát tay chặn lại, nhìn Quý Cốc và Quý An Dật. "Hai nhà các ngươi theo ta về viện."
Thôn trưởng mang theo người đi rồi, dưới tán cây hòe già dần náo nhiệt lên, mấy lão nhân kia thì dẫn người nhà của mình đi về, đây là chuẩn bị về nhà mở cuộc họp nhỏ đi.
Hết chương 27.