Editor: Pun. 

Không đợi Quý An Dật trả lời, Vương Bảo Nhi đã thở dài nói. "Từ khi Lưu a ma đến đây gánh nước giếng, những người khác không có động tĩnh gì, chính là bởi vì, Lưu a ma gặp người ta đã nói, hai mẫu ruộng nước trong nhà ngươi, cày ruộng xới đất đến cấy mạ, toàn bộ hắn đều bao, còn nói, về sau nếu đồng ruộng có chuyện gì, họ cũng sẽ qua đây giúp một tay. Nói trong nói ngoài, đều lộ ra một loại ý tứ, ngươi còn nhỏ cuộc sống trải qua khó khăn, giếng nước này là a ma a cha ngươi ở trên trời nhìn thấy, đau lòng ngươi chịu khổ, cố ý ban một cái đại phúc xuống để bảo vệ ngươi, để cho cuộc sống của hai ngươi ít nhiều có thể dễ chịu hơn một chút."

Khó trách. Quý An Dật trong lòng ngầm nói thầm một câu.

"Thôn ta nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, người trong thôn phần lớn đều giản dị, nghe lời này, tự nhiên trong lòng họ cũng có sự đồng cảm, vả lại, trước kia Quý bá ma đối xử với ngươi như thế nào, họ đều xem trong mắt, chỉ là khi đó bản thân ngươi không phản kháng, chỉ biết chết lặng cam chịu, nên mọi người cũng không nói gì nhiều. Vốn việc này, cục diện đã được khống chế. Nước giếng này thần kỳ thì thần kỳ, nhưng cũng chỉ khiến cây nông nghiệp lớn lên có chút tốt thôi, nhiều tiền hơn và vân vân, cũng không gắng gượng được bao nhiêu, dù sao cũng không phải của nhà mình, một ngày chỉ có thể xách hai gánh, số lượng vẫn hơi ít."

"Trong lòng mọi người tự nhiên có chừng mực, không có lợi sẽ không đi làm." Nói đến đây, Vương Bảo Nhi biến sắc, cảm xúc lại một lần nữa kích động lên, thanh âm cũng có chút lớn. "Không nghĩ tới, Lý gia kia lại không biết xấu hổ như vậy, mang theo nửa sọt mơ tìm đến cửa, thế mà ngươi còn nhận, Có một. . . liến. . . Có hai, thôn ta có mấy hộ như vậy, đúng là không biết xấu hổ, thích nhất là kiếm chút tiện nghi, người cũng khôn khéo khó chơi, người càng nhiều, sự tình sẽ xảy ra biến hóa, suy nghĩ của những thôn dân khác tự nhiên cũng sẽ có biến hóa."

"Có ta ở bên cạnh chuyện này không cần lo lắng." Vương Bảo Nhi vỗ vỗ vai Quý An Dật, nhìn y nói. "Ta chỉ sợ, việc này nháo càng lớn, thiên đại phúc phận kia (phúc phần từ trên trời) ngược lại sẽ rước đến tai họa. Phúc cùng họa này, thời điểm ngươi chịu khổ, đâu nghĩ rằng sẽ có phúc phận phía sau, vạn nhất, phía sau phúc lại là. . . . . . Phi, xem ta nói gì này, nên đánh."

"Mới hôm qua chính mắt ta nhìn ngươi từ vất vả chuyển thành tốt, trong lòng ta, cũng an tâm hơn, đây là một khởi đầu của cuộc sống phấn khởi sung túc hơn. . . . . ." Nói một nửa, Vương Bảo Nhi liền không nói nữa, ánh mắt có hơi chút ảm đạm.

Trong lòng hắn có những lo lắng, khó mà nói cho y hiểu được, Quý ca nhi còn nhỏ, chỉ là một đứa nhỏ choai choai, sao có thể để y chịu đựng những chuyện này, y chịu đựng cũng quá nhiều rồi, mặc dù đã nhìn thông thấu hơn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ, mấy ngày nay là hắn sơ sót, để cho Lý gia thừa cơ.

Lý gia này, khinh người quá đáng, dù thế nào cũng phải cho một chút giáo huấn!

"Vương ca nhi." Quý An Dật kéo tay Vương Bảo Nhi, cười nói. "Đừng lo lắng, việc này trong lòng ta thực sự có kế hoạch."

Dứt lời, hắn đem ý nghĩ của mình, cẩn thận nói ra.

Vương Bảo Nhi nghe xong, ánh mắt nhất thời sáng ngời. "Được. Vẫn là Quý ca nhi có ý tưởng hay, ngược lại ta hơi kích động. Chủ ý này rất tốt, cứ như vậy mà làm."

" Chuyện này là sao thế?" Lưu a ma đi ngang qua thấy hai người ngồi trong phòng bếp, bộ dáng đang nói chuyện, liền đặt thùng gỗ xuống đi vào, nói. "Quý ca nhi, ta mới vừa đi ngang qua Lý gia, thấy nhà kia đang kể chuyện qua đây xách nước giếng, thanh âm kia rất lớn, ta đi chậm lại nghe toàn bộ, liền thấy Diêu Lang mang theo Diêu nhị ca nhi vui vẻ rạo rực từ Lý gia đi ra, còn nói cái gì, sẽ xách mười quả trứng gà qua bên này nói với ngươi chuyện xách nước giếng, ta nghe thế, liền chạy nhanh qua đây, đây là xảy ra chuyện gì?"

Như thế nào lại thành cái bộ dạng này? Mười trứng chim, mệt cho Diệu Lang hắn không biết xấu hổ nói ra, Nếu không phải vì gấp rút qua hỏi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, thì hắn đã ngay lập tức để đòn gánh xuống, rồi phun vào y một mặt nước miếng.

Thật không có mặt mũi mà!

Lưu a ma không phải là một người dễ xúc động, hắn biết, lúc này phun vào mặt Diêu Lang có thể xả được tức giận nhất thời, nhưng không phải là biện pháp tốt.

Ngày đó hắn ngăn lại được miệng lưỡi của mọi người, chủ động nói ra mọi chuyện, là người dẫn đường cho tư tưởng người trong thôn, đạt tới sự thống nhất, cho dù có một hai âm thanh phản đối, thì tất cả mọi người đều phản bác.

Ngươi có ý tứ thèm muốn phúc khí của hai đứa nhỏ Vương gia kia? Thì trước hết hãy nhìn nhà người ta là cái tình trạng gì, đã trải qua bao nhiêu khó khăn, mới thật vất vả nghênh đón được chút hy vọng. Tưởng muốn dính chút phúc khí, cũng được, vậy lấy ra một cái gì đó để cho lương tâm mình không cắn rứt, đem đi trao đổi.

Dù sao miệng giếng kia, cũng không phải không thể dùng, có thể dính được chút phúc khí cũng là chuyện tốt.

Cũng không biết Lý gia kia làm chuyện gì, vậy mà khiến cho Diêu gia có thể nói ra tặng mười quả trứng gà thì nghĩ sẽ được xách nước giếng. . .

Xem ra, Quý ca nhi đã đáp ứng để Lý gia đến xách nước giếng, nếu hắn cùng Diêu Lang nháo lên, người trong thôn đều qua đây nhìn nghe, đến lúc đó, bị tổn thất vẫn là Vương gia.

Cục diện đã muốn bị phá hủy, tại đây khi loại ý tưởng thứ hai chưa nảy lên, hắn phải nhanh chóng nghĩ cách đem cục diện áp trở về.

"Lưu a ma ngươi đã đến rồi, mau ngồi đi." Vương Bảo Nhi vừa nói xong, vừa ngắn gọn đem chuyện Lý gia không biết xấu hổ nói ra.

Lưu a ma vừa nghe, sắc mặt lập tức đen, nhìn nửa sọt mơ kia, qua một hồi, hắn thở dài. "Lý gia này. . . . . . Quả thực khôn khéo."

Không ngờ, Lý gia lại không biết xấu hổ đến trình dộ này rồi, còn cả ngày nhìn chằm chằm một đứa nhỏ choai choai, nhìn ngó lấy cớ tìm mò khắp nơi, còn tìm đặc biệt xinh đẹp nữa chứ.

Vương Bảo Nhi nghe Lưu a ma nói, liền nở nụ cười, cười có chút gian xảo, hắn nhìn Quý An Dật, rồi đáp lại lời Lưu a ma. "Lưu a ma, Lý gia là khôn khéo, nhưng chân chính khôn khéo còn phải thuộc về Quý ca nhi chúng ta đấy.

Nói xong, hắn đem ý tưởng của Quý An Dật nói cho Lưu a ma nghe.

"Tốt!" Nghe xong, Lưu a ma ha hả nở nụ cười. "Ý tưởng phản công này quả thật tuyệt vời!"

Cười một lúc, Lưu a ma sờ sờ tóc Quý An Dật. "Ngươi đứa nhỏ này, càng ngày càng thông minh, cũng tốt. Trở về nói với a ma a cha ngươi một câu, để bọn họ cũng yên lòng, vậy sau này, Vương ca nhi cũng có thể yên tâm, ta cũng có thể yên tâm."

Hắn thực sự rất cao hứng, đứa nhỏ này, trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc cũng chân chính trưởng thành, quá trình tuy có chút khổ, cũng hơi sớm, nhưng cuối cùng cũng qua rồi.

Con người sống ở trên đời này, có người nào không khổ? Chẳng qua là nhìn thái độ làm người để biết thôi.

Quý An Dật nhếch miệng ấm áp ôn hòa cười. Lại nói. "Sắc trời có hơi tối, Lưu a ma Vương ca nhi, tranh thủ thời gian xách nước về tười rau đi, chút nữa lại không thấy đường."

"Ừ." Tâm trở xuống với bụng rồi, nhìn Vương Bảo Nhi cũng có tinh thần, so với lúc vừa đến, còn muốn tốt hơn một phần, quả nhiên, người gặp việc vui tinh thần sảng khoái.

Vương Bảo Nhi cùng Lưu a ma xách nước giếng, mới vừa đi một lúc, liền có một người đàn ông, khoảng chừng trên dưới ba mươi, làn da hơi đen, mang theo một giỏ trúc, vội vàng chạy qua đây, vừa đến trước nhà liền gọi. "Quý ca nhi, vườn rau trước nhà này của ngươi, trông cũng thật tốt, màu sắc lớn lên thật tươi ngon mọng nước, nhìn thật khiến cho người ta hâm mộ yêu thích, giếng này quả nhiên là vật tốt, cũng nhờ Quý ca nhi phúc lớn, bây giờ mọi người mới có thể đi theo dính được đại phúc khí."

So với Lý gia, Diêu gia này càng đáng ghét hơn.

Nghe xong hắn nói, trong lòng Quý An Dật rất cao hứng, biểu tình thì thản nhiên, Ngay cả cười một cái cũng không lộ ra. "Đi vào ngồi một lát?" Thuần thục lễ phép hỏi, thực sự không muốn tiếp đón hắn.

Ai biết. . . . . .

"Hôm nay trời cũng không còn sớm, ngồi thì không cần, ta còn phải chạy về nhà dọn dẹp phòng bếp một chút, Quý ca nhi trứng gà là một mảnh tâm ý của ta, ngươi nhất định phải lấy, không lấy, trong lòng ta sẽ áy náy, nhà của ta sẽ để con trai cả ta qua đây xách nước." Nói xong, Diêu Lang đem trứng gà cường ngạnh nhét vào tay Quý An Dật, trước khi thả tay, còn cười khanh khách nói một câu. "Quý ca nhi rổ trứng này có hơi nặng, ngươi nên cầm chắc, rơi vỡ trứng gà thì sẽ không ăn được, chỉ có thể đút cho thổ địa giải quyết thôi."

Trong đầu Quý An Dật nháy mắt đã có loại ý nghĩ muốn chửi thẳng vào mắt hắn.

Đã gặp qua người không biết xấu hổ, chưa thấy qua người không biết xấu hổ đến như vậy, đã gặp qua người vô sỉ, chưa thấy qua người vô sỉ đến như vậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Này. . . .Lang là họ của một người. Tự ta sẽ có cân nhắc, các cô nương cứ xem là như vậy đi, đừng nghĩ nhiều làm gì a~

Hết chương 21. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play