Editor: Pun. 

Trời nắng nóng chói chang, thóc được tỉ mỉ phơi nắng cả ngày, đã khô hơn phân nửa, ước chừng sáng mai tiếp tục phơi nắng cả ngày, ngày mốt tiếp tục phơi thêm một ngày nữa, là có thể cất vào kho thóc.

Thái dương chậm rãi ngả về tây, cả bầu trời đều rực đỏ, chân trời bồng bềnh những dải mây, ráng chiều thật chói mắt xinh đẹp.

Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị lưu loát đem thóc thu vào phòng chứa tạp vật, hai người hợp lực cuốn tấm phơi nắng, dựng đứng ở góc sáng sủa của phòng chứa tạp vật.

"Làm cái gì đó?" Thu dọn tấm phơi nắng xong, thấy ngốc tử gánh thùng rỗng ra sau nhà, Quý An Dật liền hỏi.

Vương Tiểu Nhị xách lên hai thùng nước giếng, quay về phía Quý An Dật cười, chậm rì rì nói. "Tưới nước."

Đây là muốn ra khe núi tưới nước.

Quý An Dật sửng sốt, nhớ tới hình ảnh buổi trưa y ngốc ngốc dùng tay áo của mình lau mồ hôi cho hắn, ánh mắt nhất thời nhu hòa đi vài phần, lộ ra một nụ cười thật tươi. "Ừ. Được."

Vương Tiểu Nhị xách nước vững vàng đi ra khe núi.

Quý An Dật đi ra sau nhà đem quần áo xếp gọn gàng, lại tưới vườn rau trước nhà, thấy canh giờ không sai biệt lắm, đặt cơm lên bếp nấu, đi vào không gian hái chút đồ ăn, lấy ra nửa bình nước, sau đó, đem gà vịt nhốt vào chuồng, cầm chổi quét sạch nhà trước nhà sau.

Làm xong mọi việc, sắc trời đã có chút hơi tối. Hắn rửa tay, bắt tay vào làm cơm chiều.

Vương Tiểu Nhị trở về, đem đòn gánh và thùng gỗ đặt lại chỗ cũ, xách nửa bồn nước lên rửa mặt, rửa tay, liền vui sướng hài lòng ngồi vào bàn cơm trong bếp, ánh mắt đuổi theo đảo quanh vợ.

"Cơm chiều cũng sắp xong rồi." Quý An Dật cười nói.

Ăn xong cơm chiều, Quý An Dật thu dọn phòng bếp, hắn dẫn theo Vương Tiểu Nhị ra sau nhà tắm rửa, chờ y đi ra, Quý An Dật đã thu dọn phòng bếp thỏa đáng, cũng chuẩn bị cầm quần áo đi tắm.

Trời mờ tối, những tia sáng cũng mơ hồ, hoàng hôn đang buông xuống vẫn mơ hồ có thể thấy được, khói bếp theo gió đêm lượn lờ bay lên, lộ ra một cổ hương vị của bữa cơm gia đình, cách đó không xa trên con đường nhỏ, có vài người đang vác nông cụ vội vàng về nhà.

Vào vụ mùa, thời gian là thứ quý giá nhất, khi bầu trời ngả bóng xuống đất, trời tối hắn thì mọi người mới về nhà.

Vì thời tiết rất khó nắm bắt, phải tranh thủ thời gian thu hoạch phơi nắng xong xuôi, bỏ vào kho thóc thì lúc này mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ được.

Trong khi nhà khác bận rộn nhiều việc, bọn họ chỉ là tiểu gia, nên có chút ý vị thảnh thơi tự đắc, đã sớm thu hoạch xong xuôi thỏa đáng, bây giờ có thể trực tiếp đóng cửa lên giường ngủ.

Quý An Dật lại ngủ không được, bây giờ mới qua nửa giờ dậu (17h-19h), còn rất sớm a.

Hắn liền lôi kéo ngốc tử ngồi dưới mái hiên, nhìn hoàng hôn ở đằng xa, thôn xóm, lượn lờ khói bếp, bóng dáng chim chóc bay qua. . . . . .

Trong lòng cảm thấy tĩnh lặng bình yên.

Nhìn ngốc tử ngồi bên cạnh, trong nháy mắt, lòng hắn trào ra một cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt hạnh phúc.

Hắn thích cảm giác này, cuộc sống đẹp như vậy.

Phong phú nhưng không quá mệt nhọc, bình yên mộc mạc không ồn ào náo nhiệt, an nhàn làm cho người ta kiên định.

Quý An Dật đem đầu tựa vào vai Vương Tiểu Nhị, hé miệng khe khẽ nở nụ cười.

Thật bình yên, năm tháng trôi qua tĩnh lặng.

Đơn giản nhất, tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất chính là như thế này.

Vương Bảo Nhi và Quý A Cường ăn xong cơm chiều, vội vàng gánh thùng gỗ qua Vương gia, thừa dịp sắc trời còn chưa tối hẳn, phải tranh thủ tưới xong vườn rau.

Khi đến Vương gia, ở giao lộ tình cờ gặp Lưu a ma cũng chuẩn bị đi gánh nước.

"Lưu a ma khỏe" Vương Bảo Nhi cười bắt chuyện.

Quý A Cường cũng lên tiếng.

"Vương ca nhi, Quý a ca cũng đi gánh nước à?" Lưu a ma cười ha hả đáp lời, còn nói. "Có miệng giếng này, cuộc sống của Quý ca nhi và Vương a ca lại có thêm hi vọng."

"Hai người bọn họ sống tốt, trong lòng ta cũng an tâm hơn." Vương Bảo Nhi nghiêm túc đáp lại.

"Đúng vậy, ta để ý chính là việc này." Lưu a ma cảm thán một câu. "Quý, Sơn hai người bọn họ, khi còn sống chăm sóc lo lắng cho Quý ca nhi biết bao nhiêu, thật là yêu thương tận đáy lòng, đột nhiên lại ra đi, cũng khó trách Quý ca nhi lại chịu đựng không nổi, may mắn, Quý, Sơn hai người ở trên trời có linh thiên, luyến tiếc đứa nhỏ của mình, liền giúp hắn có cái chỗ dựa, có thể hảo hảo sống qua ngày, ta hôm nay thấy, hắn và Vương a ca cùng một chỗ rất dính nhau a, nhìn mà khiến lòng người vui mừng."

"Hắc, nhìn thử đi, lời này ta còn chưa có dứt đâu, nhìn hai đứa nhỏ, rất ân ái rất nhàn nhã, thật sự là nhìn thì trong lòng liền cao hứng mà." Khi thấy bóng dáng hai người Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị, Lưu a ma trực tiếp cười ha hả lên.

Tiếng cười kia, kinh động đến Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị.

"Lưu a ma, Vương ca nhi, A Cường ca." Quý An Dật có chút lúng túng, vội đứng lên, cười tiếp đón.

Lưu a ma rất sảng khoái nói. "Quý ca nhi thoải mái đi, hôm nay trời cũng không còn sớm, chúng ta gánh chút nước tưới rau dưa, sẽ không trì hoãn thời gian." Dừng một chút, hắn còn nói. "Qua hai ngày nữa ta sẽ kêu thằng con trai của ta qua đây cày ruộng xới đất, đảm bảo sẽ đem hai mẫu ruộng nước kia làm xong xuôi thỏa đáng, tiếp đó chuyện cấy mạ, thì trực tiếp để nhà ta làm luôn đi, nhân tiện chỉ có hai mẫu ruộng, cũng không tốn bao nhiêu sức."

Quý An Dật nghe, nhìn mặt Lưu a ma, nghĩ nghĩ, cười đáp ứng.

Nếu hắn nói chút lời khách sáo, ngược lại không tốt lắm.

"Việc này liền quyết định như vậy, ta đi trước đây." Xách xong nước, Lưu a ma vững bước đi về hướng vườn rau nhà mình.

Vương Bảo Nhi cùng Quý A Cường xách xong nước, cũng không nói thêm gì, lúc này phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng làm xong việc, trời tối, sẽ không tiện.

Trên đường, Vương Bảo Nhi đem chuyện Quý An Dật nói cho hắn, nói lại cho Quý A Cường, không giữ điều gì, liên quan đến chuyện Lưu a ma lại đây xách nước, cùng với chuyện giếng nước kia.

Khi nói đến quỷ thần mặc dù là mê tín, nhưng vẫn làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ.

Nhất là câu chuyện lại có căn cứ xác thực, liền khiến cho người ta càng tin hơn.

Vương Bảo Nhi tâm tình tốt lắm, hắn quyết định, trở về tìm một chút thời gian, đem việc này hảo hảo nói cho a ma, nếu làm cho y tâm sinh một ít kiêng kị, về sau nói chuyện làm việc nhiều ít gì cũng sẽ ít gò bó hơn.

Đối với Quý ca nhi, a ma trước kia có lẽ không có cảm giác gì, nhưng sau khi nghe chuyện này, không biết y sẽ có cảm giác gì, buổi tối có thể hay không thực sự ngủ được.

Nghĩ a ma có thể sẽ không dễ chịu gì, trong lòng Vương Bảo Nhi liền nhẹ nhàng thoải mái.

Hắn là một ca nhi, là vợ của A Cường, a ma là trưởng bối của hắn, cho dù trong lòng có chán ghét như thế nào, cũng không thể biểu lộ quá rõ ràng, lại càng không được ở bên tai A Cường nói xấu a ma.

Chuyện này đơn giản chính là tự mình tìm đường chết.

Không thể quang minh chính đại làm, nhưng có thể âm thầm mà làm.

Hắn không nóng vội, từ từ rồi sẽ đến, ngày tháng còn dài, một ngày nào hắn cũng sẽ đem dáng vẻ bệ vệ của a ma kéo xuống.

Nghĩ đến Vương Bảo Nhi hắn có cái hố sâu nào, đau khổ nào chưa nếm qua, nhưng hắn vẫn ương ngạnh mà sống.

Cứ chậm rãi, chỉ cần có tâm, là có thể sống tốt.

"Trở về xới thóc lên phơi, tuốt vỏ trấu xong thì gánh hai gánh sang cho bọn họ." Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của vợ, Quý A Cường không nói thêm gì, chỉ nói thêm một câu. "Việc này ta sẽ cùng a ma nói."

"Được." Vương Bảo Nhi cười đáp lời.

Việc Quý a ma và Quý a cha hiển linh, hiệu quả thật đúng là rõ ràng.

Ban ngày trời nắng gắt, ngay cả gió cũng mang theo một luồng hơi nóng, buổi tối lại rất mát mẻ.

So với điều hòa trong phòng ngủ thoải mái hơn nhiều.

Điều hòa phòng. . . . . .

Quý An Dật ngẩn người, nghĩ tới giấc mộng của mình.

Đang ngủ thật ngon, không biết bị làm sao, đột nhiên đi vào giấc mộng, mộng thấy Quý An Dật chân chính.

Không đúng, là hắn mộng thấy chính mình.

Hắn tai nạn xe cộ, không chết!

Thẩm An Dật sống lại trên người Quý An Dật, Quý An Dật sống lại trên người Thẩm An Dật.

Hai người bọn họ bị trao đổi linh hồn.

Đứa nhỏ kia chắc cũng như hắn, cũng kế thừa toàn bộ trí nhớ của thân thể . . . . . .

Hơn nữa, thân thế cả hai rất tương tự nhau.

Đứa nhỏ này vẫn chưa chết, sau khi đã nghĩ thông, đang định cố gắng sống tốt, không ngờ, y lại chết, vừa vặn sống lại trên người Thẩm An Dật, tiếp nhận toàn bộ trí nhớ của thân thể này, tình tình ngược lại càng ngày càng tốt lên.

Vừa trải qua một giấc mộng ngắn ngủi, nhưng cũng có thể thấy được, Quý An Dật dùng thân thể hắn ở xã hội hiện đại, cuộc sống trôi qua rất nhàn nhã tự tại.

Hắn mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng mấy năm nay cũng tích góp được chút vốn liếng.

Cuộc sống trong thị trấn nhỏ bé này, cũng không quá khó khăn, chỉ cần không vung tay ăn xài phung phí, tiền có thể dùng sống thật lâu, hơn nữa, hắn còn một cửa tiệm bán đồ cổ, sinh ý cũng không tồi.

Cho dù không gian đi theo hắn qua đây, cuộc sống của Quý An Dật bên kia vẫn có cái để bảo đảm.

Hắn nhớ tới trước khi tỉnh mộng, nghe được câu nói kia.

Y nói: Cảm ơn ngươi, chúng ta đều phải sống thật tốt.

Lời này. . . . . .

Làm cho hắn không thể không hoài nghi, hai người bọn họ cùng đi vào giấc mộng, hơn nữa, cũng biết sự tồn tại của lẫn nhau.

Thật thần kỳ.

Mặc kệ là nằm mơ hay là gì, nhưng hắn biết rõ, một góc trống rỗng nào đó trong nội tâm của hắn, đã được lấp đầy.

Từ nay về sau, hắn là Quý An Dật.

Hắn có thể thật thản nhiên thật an tâm cầm tay ngốc tử, đến trước mộ phận của Quý a ma và Quý a cha để dâng hương, đi gặp bọn họ đối mặt với bọn họ, nói cho bọn họ biết, đứa con của họ đang ở một thế giới khác sống thật tốt.

Hết chương 16. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play