Như Hương trở về thiện phòng báo lại với đầu bếp làm lại một bát canh trứng mang đến cho Đại hoàng tôn, đầu bếp lắc đầu ngao ngán cũng đành phải đi làm lại, Như Hương nhìn chăm chú vào bát cháo tổ yến.

Nàng nhớ lại lời Phạm Thị căn dặn lại nhớ tới sự quan tâm của Tiểu Quỳnh cùng Nguyên cơ, sau một lúc đấu tranh tư tưởng Như Hương cắn chặt răng cầm bát cháo uống cạn một hơi, nàng lấy tay lau sạch miệng mình ánh mắt đanh lại có chết nàng cũng lôi Phạm Thị chết cùng.

Đầu bếp nấu xong canh trứng lại sai Như Hương mang đi, Như Hương cúi đầu dạ vâng mang đi qua đó, cũng sẵn tiện bỏ thêm bột thuốc vào.

Khi đi tới đình viện nàng đưa cho Thúy Liễu, cúi đầu một bên chờ đợi, Nguyệt Hoa vừa mút một muỗng đưa vào miệng Phúc Dung, Như Hương ngay lúc này té ngã xuống đất.

Sự việc xảy ra quá nhanh Nguyệt Hoa không kịp trở tay, nàng buông muỗng canh xuống ôm lấy Phúc Dung, sửng sốt nhìn Như Hương nằm dưới mặt đất ôm bụng bắt đầu nôn mửa.

Nguyệt Hoa đỏ mắt ra lệnh: "Các ngươi đi lấy thẻ bài của ta gọi thái y đến đây mau lên, còn nữa đưa nàng ta đến phòng bên cạnh chờ thái y đến bắt mạch.

"
Thúy Liễu hốt hoảng cúi đầu chạy đi gọi thái y, Phúc Dung thì hoảng sợ la khóc nức nở, Nguyệt Hoa đem Phúc Dung trở vào phòng mình, cởi quần áo hắn ra kiểm tra, lại sai người mang nước ấm đến, nàng lau sạch sẽ từ đầu đến chân cho Phúc Dung một lần.

Thái y vừa đến đã được đưa đi bắt mạch cho Như Hương ngay, ông trầm ngâm thở dài: "Mang cái này cho nàng ta uống để nôn hết số thức ăn vừa mới ăn vào ngay đi, nhớ kỹ phải bắt nàng ta nôn ra hết", ông đưa một bình thuốc màu xanh cho Thúy Liễu, bảo nàng ta cho Như Hương uống.

Ông lắc đầu đi ra ngoài, Nguyệt Hoa lại mời anh vào bắt mạch cho Phúc Dung, ông cũng yên lặng bắt mạch, sau một lúc ông lên tiếng: "Dạ thưa Nguyên cơ, Đại hoàng tôn không bị làm sao cả, người cũng đừng quá lo lắng, theo như ta thấy chỉ có nha đầu Như Hương kia vô tình ăn phải mà thôi, chứ đại hoàng tôn hoàn toàn chưa đụng vào.

"
Nguyệt Hoa nghe ông ta nói xong cũng hơi an tâm, Nguyệt Hoa cũng cho người mang bát canh trứng vào để ông xem thử, Thái Y mút một muỗng lên ngửi thử rồi dùng lưỡi liếm một ít, ông gật đầu nói: "Chính là cái này đợi ta xem thử bã nôn của Như Hương rồi lại báo cho nguyên cơ biết.

"
Ông đi qua phòng bên cạnh, nhìn bã nôn rồi suy nghĩ một lần cuối cùng ông trở lại báo với Nguyệt Hoa: "Thưa Nguyên cơ có kết quả rồi nha, đúng như ta dự đón nàng ta ăn phải nấm dại, còn là nấm dại có độc, nhưng người hạ độc cũng rất tài tình biết dùng nấm độc mài nhuyễn thành bột cho nên rất khó để nhận biết được.

"
Nguyệt Hoa nheo mắt lặp lại: "Nấm độc.

"
Thái y gật gù đáp: "Phải là nấm độc, loại nấm này chắc nguyên cơ sẽ không biết chúng nó thường mọc dại trong các cánh rừng hoặc là nơi có nhiều lá cây mục nát, độc tính của loại nấm dại này rất mạnh làm tổn hại ngũ tạng lục phủ, khiến người ăn phải nôn mửa đi tiêu chảy, ta còn gặp nhiều trường hợp nôn ra máu chết ngay tại chỗ.

"

Nguyệt Hoa đứng mạnh dậy, Cố thái y lập tức cúi đầu xuống, Nguyệt Hoa hít sâu giữ bình tĩnh, nàng gật đầu nói với ông: "Đa tạ Cố thái y chuyện này ta đã biết, ta sẽ giải quyết thỏa đáng Thúy Liễu ngươi đưa Cố Thái y trở về Thái y viện đi.

"
Thúy Liễu cúi đầu dẫn Cố Thái y lui ra, Tiểu Quỳnh đứng một bên nãy giờ mới chợt lên tiếng: "Nguyên cơ, nô tì đêm qua có thấy Như Hương đi ra ngoài, có khi nào là nàng ta đã!.

"
Nguyệt Hoa để tay lên ngăn lại lời Tiểu Quỳnh đang định nói, nàng quay đầu nhìn về Phúc Dung, siết chặt tay lại: "Đợi Như Hương tỉnh lại mang nàng ta qua đây cho ta, ta có chuyện muốn hỏi nàng ta.

"
Tiểu Quỳnh cụp mắt xuống nàng cung kính cúi đầu: "Dạ".

Trời sập tối Như Hương mới tỉnh lại, Tiểu Quỳnh đứng một bên nhìn thấy nàng ta đã tỉnh mỉm cười nói: "Đã tỉnh, mạng ngươi cũng lớn lắm ăn cả một bát cháo mà không chết được đúng là may mắn, nếu ngươi đã tỉnh lại rồi thì theo ta đi gặp Nguyên cơ người có chuyện muốn hỏi ngươi đâu.

"
Như Hương mặt mày tái xanh đi theo Tiểu Quỳnh đến chỗ Nguyên cơ, Nguyệt Hoa đã ngồi chờ sẵn bên trong, nàng cầm tách trà lên uống, nhìn thấy hai nàng ta bước vào đặt tách trà xuống.

Như Hương quỳ gối xuống đất, Nguyệt Hoa đánh giá nàng ta hơi nhếch miệng lên tiếng: "Như Hương ta nhìn thấy ngươi cũng không phải là người phản tính bội chủ, nếu thật sự ngươi muốn hại Đại hoàng tôn thì ngươi đã không ăn hết bát cháo đó, thật sự nếu ngươi có oan khuất gì có thể nói ra ta ra mặt giúp ngươi làm chủ, còn ngươi cứ giữ kín như bưng không khai ra người đứng phía sau, ta sẽ không nương tay đem ngươi qua thẳng hình phòng, bây giờ ngươi khai hay là không khai.

"
Như Hương nghe xong bắt đầu khóc lóc, Nguyệt Hoa cũng không nỡ nhìn thẳng nàng ta, Nguyệt Hoa hơi quay đầu đi, nàng đã cho Như Hương một cơ hội, xem như vì Phúc Dung báo ơn mà cho nàng ta một cơ hội hối cải nhưng nếu nàng ta không biết nắm bắt vậy thì đừng trách nàng nhẫn tâm.

Như Hương khóc được một lúc, nàng ta lau sạch nước mắt trên mặt ngẩng đầu khai ra hết những việc mà Phạm Thị sai khiến nàng đi làm, kể cả việc người nhà nàng bị Phạm Thị bắt giữ lấy ra uy hiếp nàng, nàng cũng khai sạch hết, cuối cùng nàng cúi đầu quỳ rạp xuống mặt đất lớn tiếng nói: "Xin nguyên cơ làm chủ cho nô tì, nô tì bị Phạm chủ tử bắt buộc phải làm như vậy, nô tì không sợ chết nhưng người nhà của nô tì! Cầu xin nguyên cơ giúp nô tì cứu người nhà ra ạ!"
Nguyệt Hoa nhìn ngoài cửa sổ nghiến răng phun ra từng chữ: "Phạm Thị.

"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play