Tại phòng khách tối đen của dinh thự Black, cửa thư phòng trái ngược có ánh nến hất ra, ánh nến lay động cùng với những tiếng đọc thần chú lặp đi lặp lại nhiều lần.

Không nhớ bản thân đã ngã xuống bao nhiêu lần, Bellatrix nhíu mày tiếp tục thẳng lưng đứng dậy, thuần thục giơ đũa phép mà đọc thần chú.

Loại phép thuật hắc ám cô đang học này vận hành với một phương thức rất quỷ dị. Phép thuật tiếp tục hình thành rồi chảy tới đầu đũa phép, sau đó lại như cũ mà dội ngược trở về, nặng nề đập vào ngực Bellatrix.

Phineas nhìn cảnh này đã hàng chục lần, mặc dù không đành lòng nhưng vẫn cắn răng nói: "Đứng lên Bellatrix!"

Lau đi tia máu thấm ra trên môi, Bellatrix kiên định đứng dậy. Cô nhớ khi cô quyết định học phép thuật hắc ám thì Phineas đã để lộ thần sắc lo lắng. Hiện tại, bị phản phệ nhiều lần như vậy, Bellatrix rốt cuộc cũng hiểu được đây không phải là một chuyện đơn giản.

Dù đã thất bại nhiều lần nhưng Bellatrix vẫn quyết tâm không bỏ cuộc. Chỉ cần trải qua những ngày tháng vất vả này thôi, cô sẽ có được những bước đi vững chắc trong tương lai.

Phineas cho cô biết, bộ pháp thuật sẽ chỉ giám sát những nơi có phù thủy chưa vị thành niên và những nơi có nguy cơ bạo động phép thuật cao. Còn những nơi có phù thủy trưởng thành thì bỏ qua. Cho nên, Bellatrix có thể yên tâm ở dinh thự Black học tập phép thuật.

Đó chính là một lợi thế trước mắt, nhưng mà thời gian ở lại đây cũng không còn nhiều nữa, cô phải cố gắng tranh thủ, không nên lười biếng.

Thử lại một lần nữa. Lần này thình lình có tia sáng bạc từ đũa phép phóng ra, chuẩn xác mà hướng ngay tới giá sách trước mặt. Giá sách vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, chỉ còn lại một đống bột mịn.

Bellatrix nở nụ cười hài lòng, dùng "Reverte" hồi phục giá sách trở về nguyên dạng ban đầu, cô cười trong suốt chống lại ánh mắt của Phineas, giơ ba ngón tay: "Ông cố. Ba ngày. Sớm hơn thời gian dự định. Có thể tiếp tục học bài mới không?"

Nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn gắng gượng cười của Bellatrix, lòng Phineas dấy lên một trận đau, ông có chút không tự nhiên mà xoay mặt đi: "Bellatrix, không nên ép buộc bản thân. Thời gian vẫn còn rất nhiều, mai là đêm Bình An, ngươi nghỉ ngơi chút đi!"

Không. Thời gian vốn không còn nhiều nữa.

Mấy năm trước, Bellatrix ngẫu nhiên nghe được cô Walburga và cha Cynus nói chuyện, bọn họ nói Voldemort đã sang Đức, muốn kêu gọi thế lực bên đó. Tên đó bây giờ đã trở lại Anh, đương nhiên là kế hoạch kia đã mười phần thuận lợi, điều đó cũng có nghĩa là màn kịch gió tanh mưa máu sắp bắt đầu rồi.

Điều này chỉ có mình Bellatrix biết, đương nhiên là cô không thể kể với ai. Dù thế, cô vẫn không nỡ phụ sự lo lắng của Phineas: "Được rồi ông cố, tối mai cô sẽ tổ chức yến tiệc mời các quý tộc thuần huyết đến tham dự, cháu cũng không thể cứ cắm đầu học mãi được. Hẹn gặp lại ông cố ngày kia nhé, Giáng Sinh vui vẻ!"

Cô kéo váy cúi chào Phineas, huơ đũa phép thu dọn mọi thứ, sau đó bước ra ngoài, bỏ lại Phineas với tiếng thở dài.

...

Đêm Bình An đến, đại sảnh dinh thự Black được bố trí rực rỡ hẳn lên, lò sưởi được dấy lên, ấm áp xua tan đi cái lạnh giá của tháng mười hai. Trần nhà trên cao được treo những dải băng xanh, những cây nến được biến dài ra, tỏa ánh sáng rực rỡ, cửa ra vào được ếm bùa, mỗi khi có khách tiến vào sẽ phát ra tiếng chuông thanh thúy cùng với câu nói: "Xin chào mừng!"

Cô Walburga mặc lễ phục màu xanh thẫm quý giá, đứng ở cửa mỉm cười bắt tay từng người, thỉnh thoảng cũng hàn huyên với họ vài câu.

Sirius mới hai tuổi đã chính thức mặc lễ phục màu đen, toàn bộ tóc được vuốt ra đằng sau nhìn rất giống một quý ông nhỏ. Nhưng mà nhóc con cũng chỉ mới có hai tuổi, bị bắt đứng cùng mẹ đón khách thì cảm thấy rất nhàm chán, khuôn mặt non nớt hiện vẻ không kiên nhẫn, vài lần vụng trộm rời đi nhưng đều bị mẹ bắt lại.

Bellatrix, Andromeda và Narcissa đều mặc cùng một bộ lễ phục màu trắng, giống như hình tượng yêu cầu của cô Walburga: các cô tiểu thư quý tộc thục nữ và người bằng hữu đáng kết giao.

Là một cô gái nhỏ mười tuổi, Andromeda ngược lại hoàn toàn không rụt rè hay có vẻ sợ sệt. Đặc biệt lúc nhìn thấy Frank đang chào hỏi Bellatrix thì cô bé cảm thấy rất có hứng thú với cậu, dám ngang nhiên lôi kéo cậu ở nơi đại sảnh đông người này đi chỗ khác chơi.

Bellatrix lắc đầu, kéo theo Narcissa đi đến một góc tối ở đại sảnh để tránh cái tên Roldophus vẫn đang tìm cô khắp nơi. Narcissa thẹn thùng nắm chặt lấy tay áo Bellatrix, lại không nhịn được tò mò nhìn xung quanh.

Trong lúc Bellatrix đang thất thần suy nghĩ, Narcissa đột nhiên hưng phấn kêu lên: "Bellatrix! Bellatrix! Chị nhìn kìa, ở đó có một anh trai có mái tóc màu bạch kim."

Narcissa kéo kéo mái tóc vàng của mình nhìn rồi lại nhìn cậu bé kia, ảo não nói: "Tóc của anh ấy so với Cissy thật khác biệt, còn đẹp hơn cả Cissy nữa!"

Bellatrix nhìn theo hướng chỉ của Narcissa. Cách đó không xa là một cậu bé khoảng chừng tám, chín tuổi đang đi cùng cha, nho nhã nở nụ cười, mái tóc màu bạch kim dưới ánh sáng phát ra hào quang. Cậu bé đó chắc có lẽ là người thừa kế của gia tộc thuần huyết Malfoy, Bellatrix nhìn mái tóc mà đoán.

Chú ý tới ánh mắt của Bellatrix và Narcissa, Lucius cùng cha thấp giọng nói gì đó rồi tiến tới chỗ cô đang đứng, rất thân sĩ mà hành lễ: "Tên tôi là Lucius Malfoy. Hai vị tiểu thư xinh đẹp đây là người nhà Black?"

Bellatrix cũng nhanh chóng hành lễ: "Đúng vậy thiếu gia Malfoy. Tôi là Bellatrix Black, còn đây là em gái tôi, Narcissa Black."

Thấy Lucius nhìn về phía mình, Narcissa vì khẩn trương mà đỏ mặt, cô bé cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin chào. Anh có thể gọi em là Cissy, giống như chị em gọi vậy."

Thấy Narcissa xấu hổ, cúi đầu che đi khuôn mặt đỏ như trái gấc, Lucius ngoài ý muốn nở nụ cười nhu hòa bỏ đi một chút khách sáo, con ngươi màu xám ánh lên một chút ấm áp: "Được rồi, tiểu thư Cissy thân ái. Tôi đây có vinh hạnh được em dẫn đi tham quan dinh thự Black không?"

Narcissa lập tức ngẩng đầu: "Đương nhiên là được, anh Lucius."

Cô bé nói xong giống như ngộ ra điều gì, chần chờ hỏi: "Em có thể gọi anh là anh Lucius không?"

Thấy Lucius cười cười gật đầu, Narcissa vui vẻ kéo tay Lucius, chu môi nói nhỏ: "Đi mau thôi, chúng ta đến hoa viên đi, mà phải vụng trộm chuồn ra, nếu không cô sẽ tức giận."

Nhìn Narcissa lôi Lucius đi, Bellatrix cười sủng nịch. Cô vẫn nhớ rõ, trong nguyên văn, hai người này là một đôi, cho dù trong hoàn cảnh nào, bọn họ cũng thủy chung không rời bỏ nhau. Tên Lucius giảo hoạt, xảo trá đó là một người rất yêu gia đình, là người mà Narcissa có thể dựa vào.

Dừng suy nghĩ, cô đau đầu nhìn về phía hai cậu bé có cùng mái tóc màu đen, cười đùa chạy quanh đại sảnh. Đó đương nhiên là Sirius hai tuổi cùng với người cha ruột của nhân vật chính - James Potter. Bên cạnh là mẹ của James, Dorea Black Potter, cũng là bác của Bellatrix đang nhìn hai đứa nhỏ nghịch ngợm.

Cô Walburga gần như không duy trì được biểu cảm bình tĩnh của quý tộc khi nhìn thấy Sirius chạy đùa ầm ĩ, nhưng vì nể mặt bác Dorea, cô cũng hết sức kiềm chế ý muốn kéo Sirius ham chơi trở về.

Bellatrix cười. Hiển nhiên trong tương lai, hai cậu bé này sẽ là bạn thân, cũng sẽ rất vui mừng và hân hoan khi gặp lại nhau ở nhà Gryffindor.

...

Yến tiệc đến đêm khuya mới kết thúc. Sáng thứ hai hôm sau, Bellatrix bị Kreacher đánh thức. Tỉnh dậy với khuôn mặt thiếu ngủ, cô vừa ngáp vừa mặc đồ, sau đó đi xuống lầu.

Khó có dịp gia tộc Black tập hợp đông đủ người vào buổi sáng, ngay cả bác Alphard thường xuyên vắng nhà cũng có mặt. Sirius bé nhỏ hưng phấn ôm lấy chân bác Alphard đòi ôm, cô Walburga thấy cảnh này thì cau mày muốn bồng cậu bé đi nhưng bị bác Alphard cười cự tuyệt, bác ôm cậu bé lên, hôn mạnh vào má cậu bé phát ra tiếng chụt chụt.

Regulus vừa tròn một tuổi nhìn hành động của anh trai mà ngưỡng mộ, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm khắc của mẹ nhìn sang thì đoan chính ngồi trên ghế tựa, không dám nhúc nhích.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play