Chưa bao giờ cô ta có thể nhìn thấy rõ bản chất của một người chỉ trong nháy mắt một cách rõ ràng như vậy, dưới khuôn mặt tràn đầy lo lắng cùng yêu
thương lại ẩn chứa một bộ dạng rất đáng ghê tởm.
Nhưng cô ta không trách thanh niên áo trắng, đã không trách lại càng không có gì để hận.
Bị Liễu Như Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm, thanh niên áo trắng cảm thấy
cả người mất tự nhiên, khuôn mặt cũng dần dần nóng lên, lần này đi tới
Huyễn Vụ U Lâm, chẳng những không tìm được bảo bối mà còn đánh mất trái
tim của người đẹp, đúng là mất mặt hết sức, cũng may hắn ta vẫn còn sống cho nên vẫn còn có cơ hội khôi phục tự tôn của mình.
"Đi, lão phu cần phải tìm một chỗ ngồi áp chế chấn động".
Nhóm lão tiền bối ôm lấy cái lưng già nua của mình chật vật bước ra ngoài, trong lòng vẫn còn hết sức sợ hãi.
Có rất ít người ở lại, vừa chạy ra khỏi Quỷ Môn Quan, ngẫm lại còn cảm thấy kinh hoàng.
Có rất nhiều người rời đi, Huyễn Vụ U Lâm ngay lập tức trở nên trống trải không ít.
"Sư muội, nên sớm trở về thôi!", thanh niên áo trắng nói, ánh mắt kiên
định, giọng điệu âm trầm: "Sư huynh thề nhất định sẽ giúp muội tìm được
quả Thiên Linh".
"Thề thốt nhiều quá dễ ăn quả báo lắm".
Liễu Như Nguyệt lẩm bẩm, cuối cùng im lặng quay người rời đi.
Cô ta đã đi rất xa mà cũng không quên ngoái đầu nhìn lại, nhưng cô ta
không thấy người đó bước ra, chẳng lẽ người đó cuối cùng cũng không ra
được?
Thanh niên áo trắng vội vàng đuổi theo cô ta, ra sức nịnh nọt trên đường đi.
Sau khi hai người rời đi, lão già râu chữ bát và Vương Trác mới dám chạy
đến. Vương Trác thì còn bình thường, nhưng trạng thái của lão già râu
chữ bát thì cực kỳ tồi tệ, thế mà lão ta vẫn muốn chạy vào khu rừng để
rồi bị Vương Trác tóm lại, lão ta không thấy Thụ Yêu vẫn còn ở đó hay
sao?
Nói đến Thụ Yêu, tối nay nó đã đại phát thần uy.
Huyễn Vụ U Lâm đã trở thành một đống hỗn độn, tất cả đều là kiệt tác của nó,
xác chết của võ tu, hài cốt của yêu thú la liệt ở khắp mọi nơi, mặc dù
Thụ Yêu ngàn năm không phải là cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng nội tình của
nó cũng đủ thâm hậu. Thụ Yêu này ngàn năm sinh trưởng, ngàn năm ngủ
đông, cho dù cảnh giới Chuẩn Thiên có xuất hiện ở đây cũng chưa chắc có
thể làm gì được nó.
Gầm! Gầm!
Đám yêu thú cũng rất hoảng sợ, con nào cũng rụt đầu gầm gừ trong sào huyệt, không dám ló đầu ra ngoài.
Võ tu vốn không biết chỗ này có Thụ Yêu, bọn họ cũng không biết chỉ trong
đêm nay đã có hơn chín phần mười yêu thú nơi này đều đã bị giết, nhiều
tới mức đếm không xuể.
Triệu Bân cũng đang nằm trong đống xác chết ngổn ngang đó.
Không sai, hắn vẫn còn sống một cách thần kỳ! Hắn đã bị cuốn vào bụng của Thụ Yêu, bị dây leo quấn chặt lấy thân mình, đám dây leo của Thụ Yêu như
những con trăn lớn trườn qua trước mặt hắn, bên trong đám dây leo chằng
chịt ấy dường như còn thấp thoáng có những đôi mắt đang nhìn hắn, lúc ẩn lúc hiện.
"Mở ra, mở ra cho ta!"
Triệu Bân nghiến răng, không ngừng vùng vẫy.
Nhưng cho dù hắn có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được, hắn dùng
hồn ngự kiếm nhưng ngay cả kiếm Long Uyên cũng không thể khiến cho những dây leo này tách ra, đám dây leo này thật sự còn cứng hơn sắt thép,
không thể cắt đứt, hắn dùng tới cả rất nhiều bùa nổ cũng không đủ gãi
ngứa cho nó.
"Mở ra cho ta!"
Triệu Bân gầm nhẹ thêm một tiếng, hai mắt đỏ bừng tia máu.
Lần này hắn sử dụng tới uy thế cảnh giới Thiên Võ, nhưng vẫn không thể làm đứt được đám dây leo.
Ahhh!
Còn có rất nhiều yêu thú và võ tu khác cũng bị Thụ Yêu cuốn vào bụng như
hắn, có người còn bị dây leo cắm vào cơ thể để hút sinh lực, Triệu Bân
tận mắt nhìn thấy một đám người và thú bị hút cạn sinh lực trở thành xác khô, tiếng kêu rên phát ra vô cùng thảm thiết.
Hắn là một ngoại lệ.
Vì sao nói hắn là một ngoại lệ? Hắn chỉ bị Thụ Yêu cuốn lấy mà không bị
hút máu, bởi vì khi dây leo thâm nhập vài đan hải của hắn thì đã đụng
phải hạt giống tạo hóa.
Đây là lý do tại sao hắn vẫn còn sống cho đến bây giờ.
Thụ Yêu là cây, cây thần tạo hóa cũng là cây, cùng một loài với nhau.
Khi thấy bên trong đan hải của Triệu Bân có hạt giống tạo hóa thì Thụ Yêu
tất nhiên sẽ muốn ra sức chiếm đoạt, nhưng hạt giống tạo hóa chứa tinh
khí cùng với sinh lực quá mênh mông, mênh mông đến mức ngay cả Thụ Yêu
ngàn năm cũng kích động không thôi.
"Đúng là không làm chuyện bao đồng thì sẽ không chết!"
Tình huống này khiến cho Triệu Bân rất lúng túng, nếu như không cứu Liễu Như Nguyệt thì hắn đã sớm chạy thoát rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT