Mặc dù không thích Liễu Như Nguyệt lắm nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy cô ta chết ở đây.

Coi như báo ân vậy!

Chính Liễu Như Nguyệt đã đẩy Liễu Tâm Như lên kiệu hoa.

Nếu không có sợi dây hồng trần kia thì Triệu Bân cũng sẽ không có phúc khí từ chín kiếp luân hồi, lại càng không có hắn ngày hôm nay.

Trước đó, hắn chỉ là một kẻ trẻ người non dạ.

Bây giờ, thù và hận, Triệu Bân đã có thể phân biệt rõ ràng, cũng có thể thấu hiểu.

Lần này hắn cứu Liễu Như Nguyệt thì đây sẽ là sự kết thúc của nhân quả, Liễu Như Nguyệt đi trên đường thênh thang của mình, còn hắn thì đi trên cây cầu độc mộc của mình.

Răng rắc!

Dây leo bị chém đứt, Liễu Như Nguyệt được cứu.

Điều xấu hổ chính là Triệu Bân lại bị quấn lấy, đó là một dây leo cực kỳ tinh túy, màu sắc khác hẳn với những dây leo còn lại. Triệu Bân còn chưa kịp tránh thoát là đã bị kéo vào trong màn đêm sâu thẳm, sức mạnh của hắn không đủ để kháng cự.

“Tiểu bối, không muốn sống nữa à? Chạy mau!”

Liễu Như Nguyệt muốn đuổi theo nhưng lại bị một lão tiền bối đi ngang qua, cưỡng ép mang đi.

“Tại... tại sao lại cứu ta?”



Liễu Như Nguyệt nhìn chằm chằm vào nơi sâu thẳm kia, không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.

Trước đây không lâu, còn chiến đấu đến mức ngươi chết ta sống, bây giờ, người cứu cô ta lại chính là đối thủ.

Nhưng đáng tiếc, câu hỏi của cô ta đã không được đáp lại.

"Chạy!"

Trong màn sương độc của Huyễn Vụ U Lâm, từng bóng người đang chạy trốn trối chết, không có chật vật nhất, chỉ có chật vật hơn, có không ít người thiếu tay thiếu chân, nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi, có rất nhiều người còn không thể chạy trốn được.

"Đó là… cái gì?"

Trên đỉnh đồi cách đó không xa, Vương Trác đang chăm chú quan sát.

Đứng ở đây có thể nhìn thấy rõ ràng Huyễn Vụ U Lâm, cũng có thể trông thấy rõ bên trong khu rừng có một thân ảnh khổng lồ, đó chính là Thụ Yêu ngàn năm, dây leo và rễ của nó to như những con trăn mập mạp, xung quanh nó còn có lôi điện chớp động, nó có thể cướp đoạt sinh mệnh của yêu thú, võ tu, bất cứ thứ gì bị nó cuốn theo sẽ không thể nào tiếp tục sống sót, thậm chí ngay cả những đám sương mây trắng xung quanh nó cũng đã bị nhuộm một màu đỏ tươi.

"Thụ Yêu... Thụ Yêu ngàn năm...", lão già râu chữ bát cũng ở đó, sắc mặt lão ta trắng bệch.

"Ông đã sớm biết sao?", Vương Trác liếc mắt hỏi.

“Không biết”, lão già râu chữ bát lắc đầu.

Nếu như lão ta sớm biết bên trong Huyễn Vụ U Lâm có một tồn tại khủng khiếp như vậy thì lão ta cũng không ngu ngốc mà chạy vào đây tìm kích thích. Lúc trước Thụ Yêu luôn ở trong trạng thái ngủ say, không ngờ ngày hôm nay đám người xông vào Huyễn Vụ U Lâm đã gây ra động tĩnh quá lớn cho nên nó mới bị đánh thức, tâm tình không tốt liền đại phát thần uy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play