Vương Trác thốt lên, hai mắt tròn xoe.

Đương nhiên Triệu Bân cũng nhìn thấy, hắn đã nín thở, chờ đợi Liễu Tâm Như tỉnh lại.

Nhưng, hắn đợi rất lâu mà cũng không thấy thê tử mở mắt, chỉ có ngón tay út và lông mi là hơi động đậy thôi, ngoài ra thì không còn gì nữa, vẫn giống như một bức tượng băng, lặng lẽ nằm trong quan tài băng ngọc.

“Chuyện này…”, Vương Trác ho gượng, hắn ta mừng hụt.

Giống như hắn ta đã nói trước đó, Tuệ Tâm Châu không phải có tác dụng với mọi huyết mạch.

Có lẽ huyết mạch của nàng quá phi phàm, vượt quá phạm vi phát huy tác dụng của Tuệ Tâm Châu. Vẫn là câu nói đó, không có việc gì là tuyệt đối, dù sao thì những điều về huyết mạch vốn đã là chuyện rất kỳ bí rồi.

“Như Nhi!”

Triệu Bân bò trước quan tài, khẽ gọi tên nàng.

Nhưng không có tác dụng gì, đến cả ánh sáng của Tuệ Tâm Châu cũng mờ đi, sự điều hòa khí huyết cũng yếu dần. Hoặc cũng có thể nói, huyết mạch của Liễu Tâm Như đang chống lại Tuệ Tâm Châu.

“Tuệ Tâm Châu không có tác dụng, chỉ có thể tìm đan Tỉnh Thần thử xem thôi!”, Vương Trác nói.

“Đan Tỉnh Thần?”, Triệu Bân lẩm bẩm, hắn đã từng nghe nói đến loại đan dược này, đó là đan dược cao cấp, người bình thường gần như không thể sử dụng vì trong dân gian không có luyện đan sư giỏi đến cấp độ đó.

“Đến Thiên Tông đi, ở đó không thiếu nhân tài!”, Vương Trác tiếp tục nói: “Kết hợp đan Tỉnh Thần và Tuệ Tâm Châu thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Ta chỉ nói là có thể thôi nhé, huyết mạch của thê tử ngươi thật sự quá kì lạ”.

“Đa tạ vì đã cho ta biết!”, Triệu Bân đóng nắp quan tài băng lại.



Hắn nhất định sẽ đến Thiên Tông của Đại Hạ, không chỉ là để báo thù mà còn để cứu người.

Thiên Tông có rất nhiều luyện đan sư cấp cao, nhất định sẽ có người có thể luyện ra được đan Tỉnh Thần.

“Dị tượng, có dị tượng kìa!”

Lúc hai người họ nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy có tiếng hét ở sâu bên trong.

Vương Trác ngước mắt nhìn, Triệu Bân cũng ngước mắt nhìn, họ nhìn thấy một mảng sáng xuất hiện trên hư không trắng xóa, màu sắc kì lạ cùng tinh khí ngập tràn, mùi quả thơm nồng tràn ngập khắp nơi.

“Quả Thiên Linh, nhất định là quả Thiên Linh rồi!”

Vương Trác vui mừng, mắt sáng rỡ lên.

Hắn ta có thể đoán ra được thì sao những người đến tìm báu vật lại không đoán ra chứ. Họ đều đã phóng nhanh về hướng kia, mấy giây trước còn có một đám người ở cách đó không xa chạy lướt qua, tu vi của bọn họ đều không hề thấp. Họ cũng nhìn thấy Vương Trác và Triệu Bân nhưng lười giết người cướp của, chỉ lo phóng thẳng về phía quả Thiên Linh.

Gào, gào!

Các võ tu nối đuôi nhau chạy về phía đó, các yêu thú cũng không chịu yên.

Hương thơm của quả Thiên Linh lúc chín đầy mê hoặc, ai nói yêu thú chỉ thích máu tanh? Thỉnh thoảng ăn chay một bữa cũng rất tốt. Nếm thử mấy thứ mới lạ như quả Thiên Linh thì mùi vị cũng không tồi.

A…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play