“Tiện nhân, đừng để ông đây bắt được ngươi”.
Quả nhiên tiếng
mắng lại vang lên nữa. Vẫn là giọng của thanh niên áo tím kia. Hắn ta
mắng chửi một đường về, chắc là không đuổi theo được nữ thích khách áo
đen đó. Sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi, nghiến chặt răng, lửa giận xung
thiên.
Lúc đi qua đây, hắn ta hơi dừng lại, nhìn sang đoàn người.
Người dân bị hắn ta nhìn, cũng không dám nói gì, mấy đứa nhỏ đều trốn trong lòng mẹ.
“Thú vị thật”.
Thanh niên áo tím kia cười lạnh, khẽ sờ cằm, ánh mắt lộ ra sự thích ý
tà ác. Lửa giận của hắn ta sau khi nhìn thấy mấy thiếu nữ trong thôn đã
biến thành sự biến thái, muốn tìm người phát tiết.
“Con nhóc này cũng xinh xắn”.
Thanh niên áo tím nhếch miệng cười vô cùng dâm tà. Hắn ta bước qua, đến chỗ một thiếu nữ, bên tai hắn ta tựa như nghe thấy tiếng kêu đau đớn
của thiếu nữ khi bị XX, cảm giác đó chắc tuyệt diệu lắm.
“Ngươi làm gì?”
Ngưu Oanh bước ra, chặn lại thanh niên áo tím.
“Cảnh giới Chân Linh tầng một”.
Thanh niên áo tím bật cười, rồi ném ra một túi tiền.
Ý tứ rõ ràng: Thiếu gia ta sẽ lấy con bé kia.
Ngưu Oanh không thèm nhìn, vẫn đứng im bất động, ánh mắt giận dữ.
Triệu Bân cũng im lặng, không phải vì sợ, mà là đang nhìn người còn lại.
Đúng vậy, ngoài thanh niên áo tím ra thì vẫn còn một người nữa, chắc là ông già lưng gù. Ông ta vừa mới đến lúc nãy, thấy thanh niên áo tím
muốn tìm niềm vui thì cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
“Tiền bối, gặp nạn bên ngoài cũng không dễ dàng gì”.
Triệu Bân chậm rãi lên tiếng, là nói với ông già lưng gù.
“Ngươi là cái thá gì?”
Ông già lưng gù chưa lên tiếng mà thanh niên áo tím đã nhìn sang, khinh bỉ lườm Triệu Bân. Giống như hắn ta biết ông già lưng gù cũng ở trong
bóng tối, thế thì còn sợ gì nữa, cho dù không có ông ta, hắn ta cũng
chẳng phải sợ. Một cảnh giới Chân Linh đỉnh phong đánh lại hai tên tầng
một thì nhẹ nhàng quá.
Tích giận.
Chủ yếu là vì hôm
nay hắn ta giận quá rồi, đuổi theo một đường mà vẫn để cho nữ thích
khách đó chạy mất. Hắn ta tích một bụng lửa giận, đang muốn tìm người
phát tiết. Nếu nghe theo hắn ta thì tốt, còn không, hắn ta cũng không
ngại giết người. Ở trong rừng sâu này, giết người cướp của là chuyện quá hay gặp, cũng chẳng ai biết.
Triệu Bân không nhìn thanh niên áo tím mà đang chờ ông già lưng gù trả lời.
Nếu ông quan tâm, thì sẽ bình yên vô sự, đường ai nấy đi, nhưng nếu không, thì sẽ giết chết hắn.
Ông già lưng gù cười lạnh, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào.
Hai tên cảnh giới Chân Linh có khác gì kiến cỏ. Nếu đã là kiến thì
chẳng có tư cách đàm phán với ông ta. Chờ thanh niên áo tím hưởng lạc
xong, ông ta không ngại tiêu diệt đám người này.
Vả lại, ông ta cũng đang giận lắm đây.
Không nói đến thanh niên áo tím, chính ông ta cũng muốn tìm một người phụ nữ để phát tiết.
“Muốn chết à!”
Bên này, thanh niên áo tím đã hành động. Chân nguyên tụ trong lòng bàn tay, đánh về phía Ngưu Oanh.
Ngưu Oanh cũng là một hán tử, không lùi mà tiến, chân nguyên phủ quanh nắm đấm, đánh lại đòn của tên kia.
Ầm!
Hai quyền chạm nhau, vang lên tiếng nổ.
Nhìn cục diện thì cảnh giới Chân Linh đỉnh phong hoàn toàn lấn áp cảnh
giới Chân Linh tầng một, Ngưu Oanh bị đánh cho lui lại liên tục.
“Không biết lượng sức”.
Thanh niên áo tím cười khẩy, lại tấn công tiếp.
Soạt!
Triệu Bân xuất hiện như ma, thoắt cái đã ở trước mặt thanh niên áo tím.
“Ngươi...”
Thanh niên áo tím sửng sốt, hẳn là đã xem thường Triệu Bân và thân pháp của hắn. Không ngờ Triệu Bân lại quỷ dị như vậy, nhanh đến mức hắn ta
không kịp nhìn theo. Cảnh giới Chân Linh tầng một sao có thể nhanh được
đến vậy chứ?
Đinh đang đinh đang!
Đột nhiên có một tiếng chuông vang lên, là chuông bắt hồn của Ngưu Oanh.
Tiếng chuông có ma tính làm nhiễu loạn tâm thần của thanh niên áo tím.
Trong phút chốc, Triệu Bân đã xuất hiện. Vào lúc thanh niên áo tím tỉnh táo lại thì kiếm Tử Tiêu đã kề ngang vai hắn ta. Ánh kiếm lạnh băng,
nếu Triệu Bân muốn thì có thể kết liễu hắn ta luôn.
Đánh theo một cách kỳ lạ.
Không thể không nói, hắn và tên mập phối hợp đúng là rất hoàn mỹ.
“Ngươi giỏi đấy”.
Thanh niên áo tím cười khẩy, kiếm đã đặt trên vai rồi mà còn không
chuyển động, cũng không sợ. Hắn ta không nghĩ Triệu Bân dám giết mình.
Vì bên hắn ta còn một cảnh giới Huyền Dương nữa. Nếu giết hắn ta, bọn
Triệu Bân cũng sẽ phải chết.
“Khá khen cho một tiểu bối”.
Nói đến cảnh giới Huyền Dương thì ông già lưng gù cũng nhảy ra, không
nhìn Ngưu Oanh mà chỉ nhìn Triệu Bân. Tốc độ đó đúng là khiến ông ta trở tay không kịp, nói gì đến cảnh giới Chân Linh đỉnh phong.
“Thả thiếu chủ nhà ta ra thì sẽ bình an vô sự”.
Ông già lưng gù lạnh giọng nói, chân nguyên lưu chuyển, đang tìm cách làm sao để giết Triệu Bân trong một chiêu.
“Mơ đi”.
Triệu Bân cười lạnh, bắt thanh niên áo tím ra chặn trước mặt mình, tránh bị cảnh giới Huyền Dương giết trong một chiêu.
“Đã muốn chết thế thì ta cho ngươi toại nguyện”.
Ông già lưng gù cười khẩy, bước ra một bước. Nhưng ông ta cũng chỉ bước lên một cái rồi dừng, vì kiếm của Triệu Bân đã cứa vào cổ của thiếu chủ nhà ông ta. Vết kiếm không quá sâu, nhưng lại mang một sự uy hiếp, rằng nếu ông ta dám bước lên thì thanh niên áo tím sẽ mất đầu. Triệu Bân
không hề nói đùa.
Cảnh giới Huyền Dương đúng là đã bị dọa sợ.
Sắc mặt của thanh niên áo tím cũng giận dữ vô cùng, nhưng hắn ta cũng
không dám chuyển động. Hắn ta tin là Triệu Bân thật sự sẽ giết mình
được. Tên nhãi này không phải người tầm thường, sẵn sàng đồng quy vu tận với hắn ta.
“Đi mau”.
Triệu Bân nói khẽ, đưa một tờ
giấy cho Ngưu Oanh, trên đó là con đường đi về thành Vong Cổ và cửa hàng binh khí Triệu gia của hắn cùng bút tích và tín vật do chính tay hắn
viết.
“Muốn đi thì cùng nhau đi...”
“Đi mau”, Triệu Bân lãnh đạm nói, cắt ngang Ngưu Oanh.
Đối phương là cảnh giới Huyền Dương, hắn không đánh lại nổi.
Nếu cứ thế này, ông già lưng gù mà mất kiên nhẫn thì không chỉ đơn giản là chết một hai người đâu. Nếu chỉ còn lại một mình hắn, không vướng
víu gì thì sẽ dễ làm hơn nhiều, khả năng chạy trốn rất cao.
Ngưu Oanh muốn nói lại thôi.
Thanh niên áo tím còn, thì hắn sống, thanh niên áo tím chạy, hắn cũng đừng mong tồn tại.
Tiếng vó ngựa vang lên, đoàn xe lại xuất phát.