Hơn nữa sau này đi đến nơi nào cũng không thể tránh được việc bị người ta mỉa mai châm biếm, ai bảo tộc Ám Dạ bọn họ có một thiếu chủ nổi tiếng như thế cơ chứ? Cả tộc nhà họ… Đều được nhờ.

Hoa Đô đang nổi giận lại không nghĩ như thế.

Bấy giờ, trong đầu chỉ có mỗi hung thủ, chẳng những phải tìm hung thủ mà còn phải giết hết cả gia tộc hung thủ, ít nhiều gì cũng là thiếu chủ của gia tộc lớn, chưa từng phải ấm ức thế này.

Tên đó đã khỏe lại thì chắc chắn vẫn cực kỳ bá đạo.

Vấn đề ở đây là hắn ta không thiếu tài nguyên tu luyện, cũng chẳng thiếu đan được chữa thương.

Trời tờ mờ sáng, hắn đã ra khỏi nơi ở, một tay cầm thanh kiếm, một người một kiếm lao ra đường cái, đôi mắt màu đỏ tươi chất chứa sự tàn bạo và khát máu, nhìn người nào cũng thấy giống hung thủ.

“Chậc chậc chậc”.

“Mới có một đêm mà đã khỏi rồi á”.

Bóng người qua lại tấp nập trên đường cái, tiếng âm thầm chậc lưỡi cũng không ít, chậc lưỡi vì hành động hùng hổ của thiếu chủ Ám Dạ, cũng chậc lưỡi vì tên này hồi phục sức khỏe quá nhanh, đúng là người của gia tộc lớn, tài lực vật lực nhiều vô số, nếu là cảnh giới Huyền Dương bình thường, bị nổ thảm thế thì chắc phải tốn mười ngày nửa tháng mới khá lên được.

“Là kẻ nào?”

Hoa Đô tức giận gào lên, cứ làm thế suốt cả đường đi.

Thành chủ thành Minh Nguyệt mở một mắt nhắm một mắt, cứ để Hoa Đô trút giận một chút.



Sau lưng, trưởng lão âm thầm bảo vệ Hoa Đô cũng nghĩ thế, có lẽ chỉ có vậy thì thiếu chủ nhà họ mới thoải mái hơn, còn thể diện ấy à! Từ tối qua đã mất sạch rồi.

Chỉ mong là Hoa Đô trải qua chuyện lần này rồi sẽ chín chắn hơn được một chút.

Nhưng người trên đường cái lại không nghĩ thế.

Đi khắp nơi tìm hung thủ, lại còn tìm với cái cách này, chắc là đầu óc Hoa Đô cũng bị úng cả thùng nước rồi, có thằng ngu mới đứng ra thừa nhận. Mới sáng sớm tinh mơ đã ầm ĩ thế này, hắn ta lập tức biến thành thứ tôm tép nhãi nhép trên đường.

“Là kẻ nào?”

Sáng sớm, đường cái thành Minh Nguyệt trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều vì sự xuất hiện của Hoa Đô.

Chẳng có người nào để ý tới hắn ta, cũng chẳng có ai ngu ngốc chạy tới tìm việc để làm, giờ người thân đến hắn ta còn chẳng nhận, ai đụng tới thì kẻ đó xui xẻo nên tốt nhất là né càng xa càng tốt. Nghiêm Khang thì lại nhàn rỗi đẩy cửa sổ khách điếm ra, cũng như bao người khác, thảnh thơi thưởng thức màn kịch được hắn ta chắp bút.

Lạch cạch!

Cuối cùng Triệu Bân cũng đặt bút vẽ bùa xuống, đẩy cửa sổ ra.

Ánh sáng mặt trời buông xuống, luồng khí tươi mát ập vào, xua tan sự mỏi mệt của hắn sau một đêm không ngủ, nhìn lại bàn, những xấp bùa chú được xếp chỉnh tề nơi đó đều là thành quả của hắn, đủ để dùng rất lâu, một điểm không được hoàn hảo đó là cấp bậc bùa chú quá thấp, ít nhất là vẫn không bằng thứ Nghiêm Khang dùng tối qua, nghĩ thế, hắn hơi hối hận, hắn là người đầu tiên đến đó nên lẽ ra phải giấu bùa trước, dán hết dưới đáy giường, tuy cấp bậc thấp nhưng lại hơn về số lượng nên có thể nổ chết Hoa Đô.

Nhưng làm thế thì hắn chắc chắn sẽ bị lộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play