Triệu Bân bỗng kêu lên một tiếng, giọt máu rồng này tuy nhỏ nhưng số sức mạnh nó chứa thì lại nhiều như biển. Giống như một viên đan dược, khi
tiến vào trong cơ thể, nó đã mở ra vô số sức mạnh tràn khắp cơ thể hắn,
thấm vào tứ chi trăm cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch. Mỗi một
kinh mạch đều đang hỗn loạn như bị thiêu cháy.
Phụt!
Hắn phun ra máu, không đứng vững được, suýt thì ngã quỵ. Sức mạnh trong
máu rồng quá mạnh, đang không ngừng va chạm trong cơ thể hắn. Lúc này nó đã cắt đứt không biết bao nhiêu kinh mạch và gân cốt. Đến cả làn da bên ngoài cũng bị nứt ra không ít, những khe nứt đó có máu tươi chảy ra.
Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.
Nhìn từ xa, hắn giống như một người máu, khắp người phình ra như sắp nổ.
Cũng đúng, sức mạnh của máu rồng quá nồng hậu.
Mà hắn chỉ là một cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ, không dung nạp nổi thì sẽ bị nổ tung.
Aaaaaaaaaa!
Hắn khẽ gào, đau khổ vô cùng. Hắn không chịu đựng nổi sức mạnh này,
không chỉ là cơ thể mà còn là tinh thần. Đầu hắn như sắp nứt ra, hắn
không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo nữa.
Răng rắc! Răng rắc!
Vào lúc nguy hiểm, hắn vận chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, cũng vận
chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết, cực lực luyện hóa sức mạnh máu rồng để
tôi luyện thành chân nguyên võ giả.
Lúc này, đổi thành đan điền của hắn chịu không nổi nữa.
Đan điền vốn đang khô kiệt, bị luyện hóa đến mức tràn đầy chân nguyên,
khiến đan điền phình to. Cứ theo tình hình này, nếu đến cực hạn thì chắc chắn sẽ nổ tung.
Vút! Vút! Vút!
Triệu Bân vung tay
ném số bùa nổ còn lại ra ngoài, sau đó thì dẫn nổ. Dẫn nổ bùa nổ cần
tiêu hao chân nguyên, như vậy có thể giảm bớt được áp lực cho đan điền.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Số chân nguyên mất đi từ việc dẫn nổ bùa nổ chỉ là một cọng lông tơ nho nhỏ thôi, còn vô số chân nguyên xông vào trong, không ngừng tiến vào
trong đan hải của hắn, còn xông vào từng góc trong cơ thể hắn.
Uy Long!
Triệu Bân cắn răng, không ngừng thi triển bí thuật, phát tiết chân
nguyên trong cơ thể ra ngoài, nếu không hắn nhất định sẽ bị nổ tung.
Đùng! Đoàng! Rầm!
Chính vì hắn đánh đấm lung tung cho nên không biết bao nhiêu cây cối
trong rừng đã bị hắn đánh gẫy, cũng không biết bao nhiêu hòn đá bị hắn
làm nổ.
Tiếc là vẫn không đủ.
Có chân nguyên thoát ra thì cũng có chân nguyên bổ sung, rõ ràng Triệu Bân không theo kịp tiết tấu.
“Phá, phá cho ta”.
Triệu Bân gào lên, lấy sức mạnh của máu rồng để xung kích cảnh giới.
Ba!
Ranh giới của cảnh giới lúc này chỉ như để trưng, tối qua đã là tầng
chín, lúc này đã đột phá lên cảnh giới Chân Linh, tu vi tịnh tiến, lợi
ích tràn đầy. Đây có thể coi như một sự lột xác, đan điền vì thế mà cũng mở rộng, kinh mạch cũng trở nên chắc chắn hơn, sức mạnh cũng bắt đầu
dày hơn.
“Nguy hiểm thật”, Triệu Bân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
Cũng may hắn đủ thông minh, cũng may hắn không bỏ chạy. Cho dù chỉ là
một khe hở cũng đủ để khiến hắn rơi vào vạn kiếp bất phúc. Ngay từ đầu
hắn đã coi thường giọt máu rồng đó.
Ầm!
Cửa khó vừa qua, liền nghe thấy tiếng sấm chớp rền vang trên trời.
Triệu Bân ngước mắt lên nhìn.
Sấm sét lần này khác hẳn lần trước, không phải trời mưa mà là từ không
trung đánh xuống, khiến hắn có một cảm giác không lành, giống như sấm
sét này chỉ xông vào một mình hắn vậy.
“Thiên kiếp của ta ư?”, sắc mặt Triệu Bân biến đổi, đã nhận ra đây là gì.
Trong Huyền Môn Thiên Thư có nói, nếu như người nào quá yêu nghiệt hoặc ngỗ nghịch với uy nghiêm của trời xanh, phạm vào cấm kị nào đó, thì
trời xanh sẽ giáng lôi kiếp xuống để trừng phạt.
Nhưng không biết là hắn thuộc loại nào.
Dù là loại nào thì hắn cũng không tránh nói, vì Huyền Môn Thiên Thư đã nói vậy rồi.
Nếu chống được thì sống, không được thì chết.
Triệu Bân lảo đảo một chút rồi cố gắng đứng yên, vận chuyển Thái Sơ
Thiên Lôi quyết. Nếu đã là sấm sét thì quá nửa là có thể hấp thụ, nói
không chừng còn có thể tăng thêm uy lực cho thiên lôi.
Đoàng!
Trong lúc ấy, sấm sét đã đánh xuống, không lệch một li. Nó đánh thẳng
vào người Triệu Bân khiến da hắn bong toác ra, mà sấm sét này còn hơn cả sấm sét khi mưa nhiều.
Nhưng đúng là có thể hấp thụ loại sét này thật.
Hôm sau, Ngưu Oanh lại đến nữa. Trên đường đi, hắn ta nhìn trái ngó
phải, biểu cảm kỳ quái. Rõ ràng hôm qua đến đây mọi thứ vẫn còn bình
thường, sao hôm nay lại ngổn ngang thế này.
“Người đâu mất rồi!”
Ngưu Oanh ngẩng đầu, không thấy Triệu Bân ở trên đỉnh núi nữa. Khi hắn
ta bò lên thì cũng không thấy đây. Lúc này, hắn nhìn xuống, thấy khu
rừng lộn xộn hết cả lên, hình như gặp phải kiếp nạn nào đấy.