Dưới ánh trăng, trong khoảng sân không người lại là nơi ẩn giấu ba kẻ: một kẻ có Thiên Nhãn bên mắt trái, một kẻ có Thiên Nhãn bên mắt phải, một kẻ có cả đôi Thiên Nhãn. Trong đó có một tên ở dưới lòng đất, một tên núp sau núi giả, một tên trốn trong thân cây, tất cả đều đang ôm cây chờ thỏ, đều có mục đích của mình, đều có âm mưu riêng.

Ba người ẩn núp vô cùng bí mật.

Trừ Triệu Bân đã tới trước đó, hai người khác... đều không hay biết gì.

Thế này thì... khó làm rồi!

Triệu Bân hít sâu một cái, có quỷ mới biết sao trong cái sân như cái lỗ mũi thế này lại náo nhiệt như vậy vào lúc nửa đêm nửa hôm. Có hai tên kia ở đây, hắn khó ra tay lắm. Giờ hắn lại muốn rời khỏi đây, ngày khác lại tới, nhưng điều xấu hổ chính là hắn đang không biết chạy ra bằng cách nào. Nếu hắn chỉ động đậy chút thôi, có lẽ Nghiêm Khang sẽ không phát hiện nhưng thanh niên áo đen chắc chắn sẽ nhìn thấy, cặp Thiên Nhãn quỷ dị kia rất huyền diệu.

“Hay!”

Ở trong sân này mà vẫn có thể nghe thấy tiếng khen ngợi ở Túy Mộng Lâu.

Triệu Bân đợi lâu lắm mà cũng không thấy Mộng Điệp trở về.

Ngược lại Nghiêm Khang là kẻ không chịu nổi sự cô đơn nên hắn ta lại nhảy ra ngoài một hồi.

Tên này chui ra làm gì thế? Tất nhiên là đào bẫy gài Hoa Đô rồi.

Hắn ta chôn vài tấm bùa nổ ở đình nghỉ mát.

Xong việc, hắn ta lại lẻn vào trong tòa nhà, dán thêm vài tấm bùa nổ ở mặt dưới giường Mộng Điệp. Không khó tưởng tượng ra, vào cái đêm nồng nàn nồng nhiệt kia, hình ảnh giường bị nổ bay lên trời sẽ đẹp mắt cỡ nào?

Nghĩ thế, Nghiêm Khang còn không nhịn được mà bật cười.



Hắn ta cười, Triệu Bân thấy rõ, thanh niên áo đen cũng nhìn ra.

Tên nhóc này sao mà láu cá thế, có mấy tấm bùa nổ này, dù muốn ngủ thì cũng không yên.

Nhưng chuyện này phải làm gọn gàng.

Ít nhất thì Triệu Bân cũng nghĩ, Hoa Đô bị nổ đến thê thảm thì hắn có nên bổ thêm một đao không?

Trên thực tế, Nghiêm Khang cũng đang nghĩ tới điều này nên chưa đi.

Sự thật là thanh niên áo đen cũng ôm suy nghĩ đó, hắn ta tới vì Hoa Đô.

Có ba “nhân tài” này ở đây, Hoa Đô bình yên được mới là lạ.

“Hay lắm!”

Cùng với những tràng pháo tay, bài hát trên sân khấu của Túy Mộng Lâu đã kết thúc.

Mộng Điệp cuối cùng cũng bước ra khỏi sân khấu, chào người xem rồi quay lưng bỏ đi, nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt cũng biến mất. Cô ta chỉ đi thẳng một đường ngang qua sân khấu.

"Công tử, mời".

Tú bà cười ha hả, vị công tử mà bà ta vừa gọi tất nhiên là Hoa Đô.

Hắn đã tiêu hết 35 vạn lượng, sao có thể không có đặc quyền được? Chẳng hạn như đặc quyền cùng hoa khôi uống rượu ngắm trăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play