Nếu trong tộc có cảnh giới Thiên Võ, với tính của Hoa Đô thì chắc đã chẳng dịch dung, đã dùng hẳn thân phận thật đi gặp người. Nhà có cảnh giới Thiên Võ thì còn sợ cái quái gì, hoàn toàn đủ sức hoành hành ngang dọc ở Đại Hạ.

Nguyệt Thần cũng có nói tộc Ám Dạ không có thêm cảnh giới Thiên Võ, hắn vẫn tin lời Tú Nhi.

Sau lưng Hoa Đô chính là một tên già trước tuổi, thiếu chủ thành Thương Lang, Hán Triều. Hắn ta cũng dùng thuật biến thân, giống Hoa Đô và Nghiêm Khang, là một công tử văn nhã, quạt trong tay lay động cực kỳ chuyên nghiệp.

Hán Triều có mặt ở đây khiến Triệu Bân hơi bất ngờ.

Nghe Thanh Dao nói Hán Triều đã chạy tới Thiên Tông từ sớm, đi lâu vậy mà giờ mới tới đây, tốc độ cũng hơi chậm! Hay có thể nói là cố tình chạy ngược về để mua vui?

Người đằng sau nữa khiến Triệu Bân thấy ngứa ngáy hết cả người.

Đó chính là thanh niên áo đen đã đuổi giết hắn đêm đó, mắt phải lóe lên huyền quang kì dị đảo qua những người đang có mặt ở đây, khi lướt qua hắn còn dừng lại một lát, vẫn không nhận ra. May là hắn đã đề phòng trước, hay có thể nói là từ đêm đó hắn đã đề phòng, thanh niên hắc bào vẫn không biết hắn trông thế nào.

Thế thì chỉ có thể dùng khí tức để xem xét.

Vấn đề là Triệu Bân không cho tên đó cơ hội, hắn không dùng đến chân nguyên thì đối phương sẽ không phát hiện ra.

Hắn không dám chắc là thanh niên áo đen… Đã khôi phục đồng lực hay chưa.

Trong tình hình này, tất cả mọi người đều xem vũ đài, ai cũng cực kỳ tập trung, nếu thanh niên áo đen muốn giết ai cũng rất dễ, chỉ cần liếc mắt một cái, ngọn lửa đen đó sẽ đốt lên.

Thanh niên áo đen chuyển mắt sang nhìn Nghiêm Khang.

Giữa các thiên nhãn cũng có sự cảm ứng kỳ dị nào đó.



Thanh niên áo đen cảm nhận được thiên nhãn của Nghiêm Khang, Nghiêm Khang lại không thể phát hiện ngược lại.

Vì thế có thể thấy thiên nhãn của thanh niên áo đen có cấp bậc cao hơn Nghiêm Khang.

“Chắc cũng có khá nhiều nguyên lý trong này”.

Triệu Bân thầm suy nghĩ, hắn vùi đầu chìm vào suy tư.

Thiên nhãn cũng như mạch máu vậy, có mạnh có yếu, có thể cảm ứng được, cũng có cái không cảm ứng nổi, kẻ gà mờ mở thiên nhãn như hắn, không có truyền thừa bẩm sinh nên người khác mới không thể thấy.

Nói cách khác, cấp bậc thiên nhãn quá thấp nên người khác không thể cảm ứng được.

“Thưởng”.

Không biết ai đó đã la lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Đầu bài hiến vũ, một năm mới có một lần, làm gì có chuyện không thưởng?

Triệu Bân nhìn lướt qua, người mở đầu chính là Vương Trác, hắn ngước lên nhìn đống nguyên bảo trong tay hắn ta.

Người trong thanh lâu đi tới đặt lên khay.

Sau đó, tiếng hô hào vang lên: “Vị đại gia này thưởng mười lạng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play