Tú bà vui vẻ ra mặt, lại chào đón một người khác, Triệu Bân tìm một chỗ cho mình.

Xem hết một nửa rồi, còn một nửa là hết.

Lầu một không có thì lên lầu hai, lầu hai không có lại lên lầu ba, hắn không tin mình tìm chẳng thấy.

Tính ra thì hắn cũng là một gáo nước trong, vào thanh lâu nhưng không vương chút hương chút hoa nào.

Ai cũng đến đây để mua sắc mua vui, chỉ có mình hắn đến tìm bảo bối, rất nhiều nữ tử chạy tới, hắn thì hay rồi, cứ như người xuất gia lục căn thanh tịnh, kiên trì lắc đầu, hắn nói cái gì mà… Ta có thê tử rồi, trong mắt bọn họ, loại người này… Có lẽ thận không dùng được, hoặc là eo không khỏe.

Cũng may Nguyệt Thần đang bế quan, nếu tỉnh chắc thanh lâu này sẽ náo loạn lắm.

Người đến đây tối nay cũng rất nhiều, có võ tu, có người thường, có dân địa phương, cũng có người nghe danh mà đến, người am hiểu đều tìm sẵn vị trí gần vũ đài.

Rầm rộ như một yến hội long trọng.

Triệu Bân lại thấy tò mò, Mộng Điệp múa đẹp đến thế ư? Nhiều người chạy tới đây chỉ để xem cô ta nhảy, xét sâu thêm một chút thì chắc là mặt mũi xinh đẹp, phần lớn người đến đây đều mua vui mua hoan, tiện thể xem nhảy múa, ai may mắn lại có cơ hội bắt được một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.

“Không có ở lầu một ư?”

Những lời đó, Triệu Bân đã thì thầm mấy lần.

Cuối cùng hắn mời ngồi đó, hắn cũng muốn lên lầu hai nhưng người ta lại không cho đi.

Có lẽ đêm nay là một đêm đặc biệt, hoa khôi muốn hiến vũ nên họ mới chặn hai lầu trên lại.



Người đến ngày càng đông, có khá nhiều người dịch dung.

Có một người trong số đó còn là người quen, đó là thiếu chủ tộc Huyết Ưng, Nghiêm Khang.

Khỏi cần phải hỏi, cũng đến Thiên Tông, chỉ là nửa đường đi mua vui một chút. Tên đó đã đến cảnh giới Huyền Dương, vượt xa quá khứ, Triệu Bân tự nhận bây giờ tình trạng của hắn đánh không lại Nghiêm Khang, thiếu chủ tộc lớn không phải là người mà loại ất ơ ngoài kia có thể so sánh, ít nhất cũng bỏ xa tên cầm đầu băng cướp kia mấy con phố.

Nghiêm Khang không dùng mặt thật, có lẽ đã đeo thêm mặt nạ da người đặc biệt.

Nếu hắn không có thiên nhãn thì đã chẳng nhận ra, Nghiêm Khang cũng có thiên nhãn, cũng không nhận ra hắn, mặt nạ mà hắn dùng là thứ độc nhất vô nhị ở Long triều Đại Hạ này.

Không chỉ Nghiêm Khang, mà cả Hồng Uyên đến đây cũng không thể nhận ra được.

Ở đây không chỉ có mình Nghiêm Khang là quen mặt, còn một kẻ khác với biệt danh rất kêu: Vương Trác.

Đúng vậy, chính là tên trộm mắt lác đó, dùng thuật dịch dung nhưng vẫn không thể qua được mắt hắn.

Sau lưng là lão già râu chữ bát, hai tay cực kỳ bận rộn, trông có vẻ là khách quen, trái ôm phải ấp, đêm dài tĩnh lặng thì chẳng có gì ngoài thứ đó, đúng là gừng càng già càng cay.

“Công tử, sao lại đứng một mình thế”.

Ngước lên thì thấy có một người đã ngồi ngay bên cạnh, nhìn thấy sườn mặt Triệu Bân.

Là một công tử.

Nói chính xác hơn là một tú tài, thân thể nhỏ nhắn, mặt mũi xinh xắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play