Nếu Nguyệt Thần còn tỉnh thì hẳn sẽ cho hắn một lời giải thích hoàn hảo.

Tú Nhi nhà hắn mới là ông tổ của nghề trộm mộ.

“Nào, cho ngươi xem mấy thứ thú vị”.

Lão đạo áo liệm kéo Triệu Bân lại, giơ tay lên hai mắt Triệu Bân, có hai giọt nước, đó không phải là giọt nước bình thường, nó có mùi vị cực kỳ quái dị, hai mắt hắn trở nên nóng rực, sau đó dần mát lạnh, hai mắt Triệu Bân bị nhuộm thành màu đen, tuy có Thiên Nhãn nhưng hắn vẫn bị giọt nước đó gây rối.

Chờ tới khi trước mắt sáng trở lại thì hắn trông thấy cảnh tượng cực kỳ đáng sợ: Có một người mặc áo giáp, cầm giáo đang từ nơi xa đi tới, trông có vẻ giống lính đánh giặc, xếp thành hai hàng ngay ngắn chỉnh tề, bước chân cũng rất đều, kỳ quái là trên đầu vai mỗi người đều có đầy tro bụi nhưng vẻ mặt lại hiền lành, hai mắt trống rỗng như một cái xác không hồn chẳng hề có cảm xúc.

“Âm binh?”

Triệu Bân nhíu mày.

Chắc chắn đó là một đội quân âm binh, đi đến đâu âm khí theo đến đó.

“Âm binh mượn đường”.

Lão đạo áo liệm lại xách bầu rượu ra.

Trông dáng vẻ đó không hề bất ngờ tí nào, xem ra… Lão ta cũng đã thấy khá nhiều lần rồi.

Triệu Bân cũng khá là bình tĩnh, hắn còn gặp cả quỷ sai rồi, dù là âm binh nhưng cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, hắn tò mò là âm binh mượn đường trong truyền thuyết này lại có thật, do âm phủ không có đường đi hả? Mượn đường của dương thế, hoặc là do âm phủ cũng có chiến tranh nên họ phải đi đánh giặc?



“Âm phủ và dương gian có những canh giờ đặc biệt để cánh cửa của hai giới giao nhau”, lão đào áo liệm lại khoe khoang kiến thức: “Nếu trong khoảng thời gian đó, khu vực đó là thuần âm… Hay thuần dương, thì sẽ có âm binh mượn đường, thật ra họ vẫn đi đường ở âm phủ, chẳng qua họ có thể hiện ra ở dương gian mà thôi, người bình thường không thể nhìn thấy, dù nhìn thấy… Cũng không thể đụng tới”.

“Dàn âm binh này… Đi đâu thế”, Triệu Bân bèn hỏi.

“Không biết”, lão đạo áo liệm lại rút tẩu thuốc ra: “Ta chỉ biết những nơi có âm binh mượn đường thì chắc chắn sẽ có ngôi một rất lớn, nhưng ngược lại nơi có mộ lớn cũng chưa chắc đã có âm binh mượn đường”.

“Đúng là mông lung”.

Triệu Bân thì thào, rất muốn chạy qua đó tóm một âm binh lại hỏi thử một chút.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, đụng đến âm phủ thì không đơn giản là tổn hại âm đức đâu.

Hắn ngước lên, âm binh đi tới một lát thì không còn bóng dáng nữa.

“Đến lúc rồi, đi”.

Lão đạo áo liệm cất tẩu thuốc đi, đi thẳng vào trong rừng sâu.

Lúc này, dù Triệu Bân không muốn đi cũng bị tóm theo, hắn vẫn còn bị dây thừng Âm Dương trói chặt.

Soạt! Soạt!

Lại quay về cái động đó, đạo sĩ béo nhảy xuống ngay không hề nghĩ ngợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play