Lão già răng vàng hỏi sau khi uống một hớp rượu, rồi lại tiếp tục cho dược liệu vào lò.
"Vô danh, không họ không tên".
Triệu Bân cuối cùng cũng mở miệng, nói lời thản nhiên.
“Nói thật, hiếm thấy có tên tiểu bối nào có bản lĩnh vững vàng như
ngươi”, lão già răng vàng thở dài nói: “Lão phu luyện đan nhiều năm như
vậy, đã bắt được vô số đan dẫn, không có đứa nào là không khóc không
nháo kêu cha gọi mẹ, ngươi thì lại khác, vô cùng bình tĩnh, khiến cho ta thực sự không quen".
Không quen là đúng rồi, bởi vì lão ta có bắt hắn đúng lúc đâu!
Nếu như Nguyệt Thần tỉnh lại thì chắc chắn sẽ nói câu đó, Triệu Bân
trước đây rất hoạt bát láu cá, nếu như hắn của lúc đó bị bắt về làm đan
dẫn thì hắn còn có thể mắng chửi lão ta đến mức khiến cho lão ta phải
hoài nghi nhân sinh! Nhưng hiện tại thì hắn không còn hơi sức đâu để mà
mắng chửi nữa, hắn đang tích lũy thêm thông tin để thoát thân.
"Luyện đan là một công việc không chỉ tiêu tốn tài nguyên mà còn tiêu tốn năng lượng".
Lão già răng vàng lẩm bẩm, cứ như thể lão ta là một bậc tiền bối già dặn đang giải thích bí ẩn cho hậu bối vậy.
Về điểm này, lão ta đúng là không gạt người.
Triệu Bân cũng hiểu, lão ta đã đưa vào sử dụng hàng trăm dược liệu,
chúng đều là những dược liệu không tầm thường, như vậy còn không phải là tiêu hao tài nguyên hay sao! Ngoài ra, việc này quả thực rất tốn năng
lượng. Giống như việc điều khiển ngọn lửa vậy, hầu hết mọi người đều
không thể làm được, bởi vì muốn điều khiển ngọn lửa thì đòi hỏi phải có
tinh thần lực rất mạnh. Bất kỳ một sai lệch nhỏ nào cũng có thể khiến
cho dược liệu bị thiêu rụi vô ít, cho nên cả quá trình đều diễn ra khá
căng thẳng, khiến cho gương mặt của lão ta dần trở nên tái nhợt.
Nếu như Triệu Bân có tu vi cao như lão ta thì hắn đã không vất vả như vậy.
Nói về luyện đan, Triệu Bân cũng có hiểu biết về điều kiện để trở thành luyện đan sư.
Hắn có võ hồn, chính là cấp bậc cao hơn tinh thần lực, có thể khống chế ngọn lửa một cách chính xác.
Đáng tiếc, hắn đã từ bỏ ý định này trong đầu, bởi vì sức lực của hắn có hạn, hắn chỉ muốn chuyên tâm vào võ học.
Màn đêm lặng lẽ trôi qua.
Lão già răng vàng vẫn rất chuyên tâm, lâu lâu lại ném thứ gì đó vào lò.
Cả đêm lão ta không dừng lại, nhìn thần thái khá uể oải, đôi mắt già
nua đỏ ngầu và khuôn mặt già nua tái nhợt. Lão ta cũng muốn dừng lại
nghỉ ngơi một lúc, nhưng luyện đan không phải là một công việc bình
thường, lão ta không thể không trông chừng liên tục.
Nhìn về phía Triệu Bân, hắn đã nhắm mắt lại, chỉ thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn thiên tượng.
Một vật chứa như hắn, trải qua một đêm không biết đã hấp thu bao nhiêu
tinh hoa dược liệu, khiến cho sinh khí cùng khí huyết của hắn trở nên
tràn đầy, tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều được
tăng cường, thậm chí bởi vì liên tục dung nạp tinh hoa dược liệu mà tu
vi của hắn còn tăng lên không ít, chỉ cần mấy ngày liền có thể đột phá,
từng bước tiến tới đỉnh cao.
Nếu như hắn có đủ tinh hoa dược liệu, hắn thực sự có khả năng đột phá.
"Tiếp theo sẽ hơi đau đó".
Lão già răng vàng ngáp một cái, đúng là một lão già thú vị, bắt người
ta đến làm đan dẫn, ném người ta vào lò luyện đan, thế mà còn không quên nhắc nhở, đúng là tử tế quá!
Ông!
Lò luyện đan run lên, lửa đỏ tràn ngập trong lò, bao phủ thân thể của Triệu Bân.
Lão già răng vàng đang xem Triệu Bân như một món binh khí, đang luyện
hóa để đẩy hết tạp chất ra ngoài, càng nhiều tạp chất được đẩy ra thì
càng tốt, đây cũng là một trong những quá trình luyện thành đan dược.
Sau quá trình này, bước cuối cùng sẽ là bước đẫm máu nhất, luyện Triệu
Bân từ người sống chảy ra, rồi ngưng tụ lại thành đan dược.
"Đau không?"
Lão già răng vàng hỏi.