"Phượng Vũ".
Triệu Bân nói thầm trong lòng, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.
Nhìn chữ "thù" kia, có lẽ mới bị khắc lên.
"Đã gặp qua cô ta chưa?", một tên lính quát lớn.
“Chưa từng gặp”, Triệu Bân nhàn nhạt đáp.
Không biết vì sao Phượng Vũ lại bị truy nã, nhưng Phượng Vũ nhất định chưa ra khỏi đây.
"Người này thì sao?"
Tên lính lấy ra một cuộn tranh khác, vẫn là chân dung của một cô gái.
"U Lan".
Triệu Bân lại nói thầm trong lòng, hắn không nhận ra cô gái trong
tranh, nhưng hắn nhận ra đôi mắt đó, một đôi mắt rất đẹp, chỉ cần nhìn
thoáng qua cũng không thể nào quên được. Hắn có thể khẳng định người mà
đám lính này tìm chính là U Lan, có lẽ cô ta đã dịch dung để làm nhiệm
vụ.
Tuy nhiên, có dịch dung cũng không thể che giấu được đôi mắt đẹp đó.
“Chưa từng gặp”.
Triệu Bân nhàn nhạt nói, đây là sự thật, hắn chưa từng gặp cô gái trong bức tranh.
Đám lính không nói nhiều nữa, tất cả quay lưng bỏ đi, tiếp tục gõ cửa một phòng khác.
"Đều bị truy nã sao".
Triệu Bân hít sâu một hơi.
Phượng Vũ cùng U Lan đều thường lui tới tòa thành cổ này, hơn nữa đều
là trọng phạm bị truy nã. Một trong những nhiệm vụ trước đây của U Lan
còn là ám sát Phượng Vũ, chính hắn đã có mặt vào đêm hôm đó.
Sáng sớm, Triệu Bân rời nhà trọ nhưng vẫn chưa lên đường, hắn đi tới chợ đen ở thành cổ Cửu Dương.
Chợ đen của thành cổ này cũng là một ổ hỗn tạp giống như chợ đen ở thành Vong Cổ, là nơi tốt nhất để tẩu tán hàng trộm cắp.
"Có lôi điện không?"
Mỗi lần đến gian hàng nào thì hắn đều hỏi câu đó.
Hắn đã thay đổi nhân dạng, cho nên lôi điện của bản thân cũng phải chỉnh sửa một chút.
Hắn tìm mãi cũng không tìm thấy lôi điện. Lôi điện là thứ quý hiếm, so
với hỏa diễm còn quý hiếm hơn, cho nên yêu thú lôi, ma thú lôi lại càng
hiếm thấy, ngay cả khi có vô tình bắt gặp thì cũng khó có thể tìm được
loại tương thích với cơ thể mình.
Hửm?
Khi đi ngang qua một gian hàng, hắn lại bất ngờ đi vòng lại.
Hắn nhìn những thứ trên gian hàng, thượng vàng hạ cám, có đủ loại binh
khí, bình sứ, thảo dược... chủng loại đa dạng, còn có cả giày thêu của
phụ nữ, hơn nữa chỉ có một chiếc duy nhất. Hắn lại nhìn sang chủ gian
hàng, quả là không ngoài dự đoán của hắn, lão già này có bộ dáng không
hề đứng đắn, lão ta mỉm cười để lộ ra hàm răng vàng khè.
"Sơ đồ cấu tạo xe nỏ".
Triệu Bân lướt qua một lần trước khi cầm lên trên tay một cuốn sách cổ.
Nói là sách cổ cũng không đúng, nó thật ra là một tấm sơ đồ lớn, bên
trên vẽ cấu trúc cấu tạo của xe nỏ, tuy tấm sơ đồ này chi tiết hơn những thứ mà hắn đã cẩn thận nghiên cứu, nhưng nó chỉ là bản sao, hơn nữa
không ai dám đem ra chợ lớn bán, chỉ có bán ở chợ đen thì mới không có
ai tra ra.
Vả lại, tấm sơ đồ này vẫn chưa hoàn chỉnh.
"Chỉ có một nửa sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT