Nếu không phải vì cô gái đó nhúng tay vào thì hắn đã tiễn Vương Dương xuống Suối Vàng rồi.
Trời dần sáng, hắn mới đứng dậy, triệu hồi Đại Bằng, tức tốc đuổi theo.
Khổ nỗi đuổi theo mất ba ngày mà cũng không thấy cô gái nhà Phật và Vương Dương ở đâu cả.
“Định mệnh sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm.
Nguyệt Thần đã từng nói, hễ đến đường cùng mà vẫn có lối thoát thì chắc chắn là vận mệnh sẽ thay đổi, Vương Dương là ví dụ rõ ràng nhất. Người
xưa có nói, đại nạn không chết ắt có hậu phúc, là hắn đã đánh giá thấp
vận may của Vương Dương.
Hắn lại tiếp tục lên đường từ nam ra bắc.
Đã mất hết nửa tháng mà đường vẫn còn xa thăm thẳm.
Vì lãnh thổ của vương triều Đại Hạ rộng lớn, với đôi chân của hắn và
tốc độ của Đại Bằng, không tốn vài tháng thì không thể đến được thủ đô,
mà đó là còn phải đi xuyên ngày xuyên đêm nữa, vì khoảng cách quá xa.
Buổi tối, hắn dừng chân ở một thành nhỏ.
Nói là thành nhỏ thì cũng không đúng, mà nên nói là một thành cỡ trung
mới chuẩn. Có điều, dưới ánh trăng, thành thị này vẫn rất náo nhiệt, ai
cũng nhiệt tình, vừa bước lên phố là đã nghe thấy tiếng rao bán xôn xao, rất nhiều người với dáng vẻ mệt mỏi cũng đang vội lên đường, phần lớn
đều là người đến kinh đô.
“Có dược hoàn chân nguyên không?”
Triệu Bân vào một tiệm thuốc, suốt chặng đường hắn phải đi liên tục, không nghỉ ngơi nên đã tiêu hao rất nhiều sức lực.
Chủ yếu là vì linh dịch trong hồ lô nhỏ đã sắp cạn kiệt rồi, cần có dược hoàn bổ sung gấp.
Tu luyện tốn tiền, đi đường cũng vậy.
Nhưng số bạc trong nhẫn ma của hắn đã không còn đủ dùng, e là dù chưa
đến kinh đô và Thiên Tông thì hắn đã cháy túi rồi. Ra khỏi nhà thì mọi
thứ đều phải dựa vào bản thân, không có gia tộc chống lưng, hắn cũng hết cách, chỉ có thể dùng bùa chú đổi bạc, những thứ như thế thì có thể đổi được khá nhiều tiền.
Hả?
Hắn vừa mới ra khỏi tiệm thuốc thì nhận thấy một hơi thở quen thuộc.
Đó là Thanh Dao - con gái của Yến Thiên Phong của thành Thanh Phong, theo bên cạnh cô ấy còn có ba người lớn tuổi.
Không cần hỏi cũng biết là họ muốn đến Thiên Tông ở kinh đô, con gái
của thành chủ có thiên phú không tệ, bối cảnh gia đình cũng không phải
là dạng vừa, giờ đã là cô ấy cấp Huyền Dương rồi. Với tư chất của Thanh
Dao thì chắc là có thể thi đậu vào Thiên Tông. Dù cho không đậu thì cũng có Yên Thiên Phong lo lót, họ đâu có thiếu tiền.
Hả?
Thanh Dao bỗng liếc mắt, quay đầu nhìn Triệu Bân.
Đáng tiếc, Triệu Bân trùm huyền bào tị thế, che giấu khí tức nên đừng
nói là cô ấy, dù là ba ông già theo sau cũng chưa chắc có thể nhìn ra
được. Cô ấy chỉ thấy tướng tá của hắn trông khá quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi, chỉ có điều nhất thời không nhớ ra được là ai.
Người quen không chỉ có một, còn có cả Vũ Văn Hạo của thành Xích Dương.
Tên đó khá kín đáo. Hắn ta và mấy lão già theo sau đều mặc áo đen,
nhưng bọn họ không thể tránh được Thiên Nhãn. Bọn họ đến đây để du sơn
ngoạn thủy và cũng giống như Thanh Dao, họ đang hướng về Thiên Tông.
Trông dáng vẻ nhàn nhã, đắc ý của đối phương thì biết là đã nắm chắc kết quả, cha hắn ta đã giúp đỡ, lo lót sẵn hết rồi.
“Đạo hữu cần bảo bối không?”
Lúc Triệu Bân đang đi thì đột nhiên có người chặn đường lại, đó là một
thanh niên trông đứng đắn, ăn mặc cũng rất nho nhã, tai trái đeo một
chiếc hoa tai bằng bạc, chứng tỏ hắn ta có một trái tim không chịu cô
đơn.
Hắn ta vừa nói vừa rút một bình ngọc nhỏ từ trong tay áo ra.
Thứ được chứa trong chiếc bình chẳng phải thứ gì đàng hoàng mà chính là Cực Lạc tán.
Triệu Bân không trả lời, cũng không bỏ đi, hắn không nhìn chiếc bình
ngọc nhỏ mà nhìn chiếc hoa tai của người thanh niên. Hoa tai không phải
thứ gì hiếm thấy nhưng chữ cổ khắc trên hoa tai đó lại là bảo bối, đó là Độn Giáp Thiên Tự. Ngay lúc đó, hai chữ cổ trên kiếm Long Uyên của hắn
cũng rung lên, dường như giữa các Thiên Tự có cảm ứng lẫn nhau. Nhưng kỳ lạ là người thanh niên đó lại không có cảm giác gì.
“Dược lực mạnh lắm, uống một bình thì đến thần tiên cũng phải quỳ!”