Đoàng!
Tiếng sấm sét vang lên, trong đám mây mù đã xuất hiện chớp.
“Các con yêu, ta chờ mỗi các ngươi thôi đó”.
Triệu Bân sáng mắt lên, tiếng gọi đến là thân thương.
Cũng đúng thôi, hắn có Thái Sơ Thiên Lôi quyết mà.
Sấm sét này chính là nguyên liệu nuôi dưỡng và tạo hóa của hắn.
Rầm! Rầm đùng đoàng!
Từ tiếng sét đầu tiên, cả bầu trời đã không yên bình rồi, từng tia sét
xé trời, có không ít là từ trên trời giáng xuống, chỉ bởi vì Triệu Bân
đã vận chuyển Thiên Lôi quyết.
Rồi bị sét đánh.
Nhưng
Triệu Bân đã quen, hắn vận chuyển tâm pháp dẫn sấm sét vào người. Hắn
múa kiếm trong sấm sét, cũng luyện thể phách trong sấm sét. Uy lực của
sấm sét cũng tiến vào cơ thể hắn.
Cơ duyên đương nhiên là có.
Tắm dưới sấm sét, tu vi của hắn đã đột phá lên tầng 8.
Đêm khuya, sơn động lại sáng rỡ.
Triệu Bân ngồi bên cạnh đống lửa, ổn định cảnh giới, bên ngoài cơ thể
vẫn còn tia sét, đến cả việc hít thở cũng mang theo tia sét.
Lúc này nhìn lại, khí chất của hắn đã thay đổi rất nhiều.
Thay đổi ở đây là, có thêm một sự uy nghiêm khó nói thành lời. Cũng vì
có sấm sét, đương nhiên là sét từ trên trời rơi xuống, mang theo uy lực
của sét. Mà thể phách của hắn đã có dấu ấn của sấm sét, vô hình vô dạng, nhưng có thể cảm nhận được chính xác.
Đinh đang! Đinh đang!
Bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên theo nhịp.
Triệu Bân khẽ chau mày.
Vì tiếng chuông đó như có một loại ma lực kỳ dị, khiến tâm trạng hắn
bất ổn, khó tập trung tinh thần được. Mặc dù cố đẩy đi nhưng tiếng
chuông vẫn chui vào tai hắn.
Qua bao nhiêu ngày, đây là lần đầu tiên tâm trạng hắn bị rối loạn.
Rối loạn ở đây chính là một loại... giống như trước khi bị tẩu hỏa nhập ma.
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn ai rảnh thế không biết!”
Triệu Bân thầm mắng, rồi mở mắt ra, đứng dậy, đi về phía có tiếng
chuông. Con đường tu hành cần sự yên tĩnh, nhưng lại bị làm phiền.
Soạt! Soạt!
Trong rừng sâu thăm thẳm, hắn như một bóng đen xuyên qua, sắc mặt cũng
đen sì. Hắn phải đi tìm xem là ai và hỏi kẻ đó cho ra nhẽ, sao đang yên
đang lành lại chạy vào rừng rung chuông chứ!
Hắn dừng lại rồi trốn sau một hòn đá lớn.
Ở phía không xa là một con đường nhỏ, vì đang đêm nên chỉ có thể thấy
dáng của người đó. Khi nhìn gần, mới thấy đây là một pháp sư mặc áo bào
đạo sĩ màu xanh da trời đậm, đầu đội nón, một tay cầm cây phất trần, một tay cầm chuông.
Chính là cái chuông đó.
Triệu Bân híp mắt lại, tiếng chuông khiến người ta khó chịu, không thể ổn định tâm
thần, như một loại bùa mê quanh quẩn trong đầu, rất tà ác.
Lại nhìn về phía sau nữa, hắn mới lạnh cả người.
Phía sau pháp sư là một đoàn người, xếp hàng chỉnh tề, được cột bằng
dây cỏ. Mỗi người cách nhau sáu, bảy thước gì đó, đội mũ mềm cao, hai
tay giơ ra trước song song với mặt đất, trước mặt là một lá bùa màu
vàng. Bọn họ không đi đường mà nhảy từng bước rất có quy luật.
“Người cản thi?”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Hắn có nghe nói về người cản thi rồi, thường làm việc vào đêm, là một
loại nghề bí mật, liên quan đến vu thuật, là một loại thuật có thể thôi
thúc thi thể.
Nói là “cản”, không bằng nói “dẫn”, vì pháp sư ở
phía trước đám thi thể, vừa đi vừa rung chuông, ý nói: “Người sống tránh đường”.
“Chắc là chuông bắt hồn”.
Hắn muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy sáu cỗ thi thể thì lại bò về chỗ cũ.
Thi thể thứ sáu là một tên mập, dáng dấp không cao, có cái bụng tròn
vo, lúc nhảy cũng không thành thật chút nào. Đầu gã lắc như trống bỏi,
thỉnh thoảng lại liếc ngang ngó dọc. Vốn tay phải giơ thẳng song song
phía trước, nhưng cứ thỉnh thoảng lại thu về, ôm tai, gãi cổ, xong rồi
lại giơ ra trước.
“Giả vờ à?”, Triệu Bân nhướng mày.
Nhìn kỹ mới