Trước khi đi, hắn ta còn ôm Triệu Bân một cái, thật lòng cảm kích hắn, nếu như không phải nhờ Triệu Bân thì hắn ta đã bị pháp sư tà ác đó luyện chế thành một con rối rồi.

Sau khi nhóc đi khỏi, Triệu Bân không tiếp tục nghiên cứu xe bắn tên nữa.

Hiếm khi rảnh rỗi nên hắn đã dắt vợ lên phố chơi.

Cha mẹ đã nói rồi, rảnh rỗi thì nên bồi đắp thêm tình cảm để họ còn được bế cháu.

“Cái cô Liễu Tâm Như này càng nhìn càng thấy thích!”

“Đâu chỉ càng nhìn càng thấy thích không đâu mà còn là một mỹ nhân nữa, nhà họ Liễu nổi tiếng là “nơi sản xuất” mỹ nữ mà”.

“Đáng tiếc lại là một người mù!”

Họ vừa mới ra phố thì đã nghe thấy người ta thì thầm to nhỏ.

Thiếu chủ Triệu gua là người nổi tiếng, nhị tiểu thư nhà họ Liễu cũng là người nổi tiếng.

Hai người họ cùng nhau đi trên phố, đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm thu hút mọi người rồi.

Điểm khiếm khuyết duy nhất trong vẻ đẹp của Liễu Tâm Như là nàng bị mù.



Triệu Bân đã quen với những lời đàm tiếu đó rồi.

Nhưng Liễu Tâm Như thì lại có vẻ hơi chạnh lòng, chắc đó là cảm giác thấp kém hơn so với người khác.

“Bộ quần áo đẹp thật!”

Những lời như thế cũng vang lên suốt dọc đường.

Phần lớn mấy tiểu thư của gia tộc đều quan sát Liễu Tâm Như, nói chính xác hơn là nhìn quần áo của nàng, chân váy được thêu rất nhiều hoa sen, đóa nào đóa nấy cũng y như thật.

“Tay nghề thêu thùa của mẹ đúng là có một không hai!”

Triệu Bân liếc mắt nhìn, đương nhiên hắn biết bộ váy đó là tác phẩm của mẹ mình.

Hai người họ ghé qua rất nhiều quầy và cửa hàng.

Có lẽ là do ra đường không xem ngày nên họ luôn gặp phải người không muốn gặp.

Chẳng hạn như sư phụ Vân Phượng của Liễu Như Nguyệt.

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play