Trong phòng, tiếng đếm tiếng và đếm bùa nổ nghe thật vui tai.
Triệu thiếu gia là một người nghiêm túc, đếm rất chăm chú đấy.
Còn ông già mặc áo vải thô thì khóe miệng giật giật.
Đó là bùa nổ hả?
Đúng rồi, đó là bùa nổ đấy, nguyên một xấp dày cộp, có thể dán kín bức tường luôn.
Mẹ kiếp, hắn lấy đâu ra nhiều bùa nổ như thế hả?
Ông già mặc áo vải thô thấy toàn thân mình lạnh toát. Không phải ông ta sợ bùa nổ, một vài miếng thực sự cũng không hề gì, nhưng nếu nhiều hơn
thì đâu chỉ chấn động, nó còn có thể khiến ông ta nổ banh xác luôn ấy
chứ.
Dù sao thì ông ta không thể dùng tới chân nguyên.
Đánh cược mà, điều này do chính ông ta nói, nếu không sử dụng chân nguyên thì có quỷ mới kham được.
Có một sư phụ thật là tốt.
Vẫn là câu nói đó không ngừng lặp lại trong lòng ông già mặc áo vải thô cả trăm ngàn lần, số lượng bùa nổ khủng khiếp thế này chắc hẳn là do
ông già kia ban thưởng.
Tính toán không chu đáo rồi, không chu đáo một cách nghiêm trọng.
Có trời mới biết Triệu Bân có thứ “của nả” này, bùa nổ này không đáng cả đống tiền chắc?
“Dán một tấm vào chỗ này”.
“Dán thêm một tấm, nếu ta thắng, ông không được giở trò chơi xấu đâu đấy”.
“Tính tình của sư phụ ta không tốt lắm đâu”.
Triệu Bân đếm xong vẫn tỏ ra cực kỳ vô hại, hắn bắt tay vào dán bùa nổ, toàn dán vào những chỗ yếu hại, ví dụ như đũng quần, trán, ngực, lưng,
chỉ cần còn chút kẽ hở, hắn sẽ dán hết, chỉ mong sao làm ông già kia nổ
tanh bành luôn.
“Nào, cầm chắc kiếm pháp đi”.
Ông già áo vải thô không nói nhiều, nhét cho Triệu Bân kiếm quyết Thiên Lôi đã chuẩn bị sẵn.
Xong việc, người này quay đầu đi luôn.
Không đi không được, không đi sẽ bị nổ, cái thằng nhóc này đúng là thứ súc sinh.
“Đừng mà! Để ta thử xem!”
Triệu Bân rảo bước túm lấy ông già, nói thật lòng, hắn thực sự muốn xem thử uy lực của bùa nổ mới có khả năng chấn động cao thủ đạt tới cảnh
giới Huyền Dương không, để bản thân còn biết mà liệu.
“Cút đi”.
Ông già mặc áo vải thô tức giận, dùng thuật xuyên tường chuồn mất tăm
mất tích. Nửa đêm nửa hôm, ông đây rảnh quá mới chạy tới nói nhảm cùng
ngươi, còn lấy bùa nổ ra dọa ông đây nữa. Mẹ kiếp, đã không đòi được
công pháp, còn mất thêm một bộ kiếm pháp.
Đêm vẫn rất yên tĩnh.
Ông già đi rồi, Triệu Bân ôm cuốn sách cổ trong lòng mà cười hề hề. Thế nên đã bảo rồi! Nếu năng lực có hạn thì đừng làm mấy chuyện quá tầm
với, tiểu gia đây có bùa nổ nhé.
Tiếng kiếm gầm nhanh chóng vọng ra từ bên trong căn phòng.
Triệu Bân đang múa kiếm, thiên phú của hắn cực kỳ cao nên học gì cũng
nhanh, đã nắm được điểm mấu chốt của bộ kiếm quyết Thiên Lôi, nhát kiếm
nào cũng vang vọng tiếng gầm, thực sự cực kỳ bá đạo. Khi hắn kết hợp
cùng thân pháp của bước Phong Thần, quả thực hắn có thể chạm tới uy lực
“nhất kiếm tuyệt sát”.
Đương nhiên, điều này cần rèn luyện thêm.
Tú Nhi từng nói rồi, bí pháp thần thông gì đó suy cho cùng cũng chỉ là
ngoại lực, muốn rèn sắt thì tự bản thân phải cứng như sắt. Khi nào nền
móng đủ vững, cho dù là chỉ là một chưởng bình thường cũng có thể hủy
diệt đất trời.
Nghĩ đến Nguyệt Thần, hắn liếc mắt nhìn vào tiềm thức của mình.
Đã nhiều ngày nay, cô ta không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ biết mơ mộng hơn.
“Bùa nổ này bá đạo quá”.
Trong lầu gác, ông già mặc áo vải thô nhón lấy một lá bùa nổ, đặt trước ánh đèn mà nghiên cứu.
Đây là thứ mà ông ta lén lấy được trước khi rời đi.
Bùa nổ ấy mà, không phải ông ta chưa từng thấy, nhưng khác với bùa nổ
của Triệu Bân. Khi so sánh hai thứ, bùa nổ của Triệu Bân có vẻ chính gốc hơn, nhìn hoa văn sấm sét và lửa trên bùa chú là biết lá bùa này được
thêm yếu tố sấm sét và lửa, chỉ nghĩ thôi cũng biết uy lực tới cỡ nào.
“Phương pháp vẽ bùa nổ chỉ có hoàng tộc mới biết”.
Ông già lầm bầm, ánh mắt thâm thúy. Từng là người của Thiên Tông nên
ông ta biết được những bí mật cổ xưa. Phương pháp vẽ bùa này đã bị triều Long của Đại Hạ liệt vào hàng cấm kỵ từ hàng trăm năm trước, chỉ có
dòng chính của hoàng tộc mới được chân truyền, không thể du nhập vào dân gian.
Trên thực tế, không chỉ có phương pháp vẽ bùa nổ.
Còn cả những bí thuật và công pháp khác như độn thổ, ẩn thân, vân vân
cũng bị liệt vào hàng cấm kỵ, đến nay bí tịch còn lưu truyền trong dân
gian là những thứ thừa lại sau khi hoàng tộc chơi xong; mục đích rất rõ
ràng, đương nhiên là để củng cố địa vị thống trị của họ.
“Ông ấy là người của hoàng tộc?”
Ông già mặc áo vải thô khẽ nhíu mày, “ông ấy” mà ông ta nhắc tới chính là sư phụ của Triệu Bân.
Nếu đã đoán như thế thì cũng giải thích được rồi.
Cho dù không phải người của hoàng tộc thì chắc chắn cũng không tránh
được quan hệ với hoàng tộc, Thiên Tông nhiều cao thủ như mây, hoàng tộc
thâm sâu khó lường, ngọa hổ tàng long nhiều không kể xiết.
“Nếu là hoàng tộc, chẳng lẽ lại thiếu đan dược?”
Ông già mặc áo vải thô chắp tay, lại lầm bầm thêm một phen.
Chuyện này khá nhiều kẽ hở.
Nhưng có một điều đáng khẳng định là tiền bối kia cực kỳ đáng sợ.
Hôm sau, Triệu Bân ra khỏi cửa hàng binh khí từ rất sớm.
Cửa hàng dược liệu là nơi mà hắn thường ghé thăm, võ đạo tiêu tốn tài
nguyên lắm, cứ dăm bữa nửa tháng hắn lại phải chạy tới một lần. Dược
hoàn nè, linh dịch này, đều là thứ cần thiết cho tu luyện.
May mà trong tay hắn có ngân lượng, vẫn kham được.
Khi quay về cửa hàng binh khí, từ đằng xa hắn đã thấy ông già mặc áo vải thô với gương mặt sa sầm.
Chuyện này không trách ta được đâu!
Triệu Bân điềm tĩnh lắm, nửa đêm nửa hôm, chính ông chạy tới đòi đánh cược với ta đấy nhé!
Không được, lão phu phải đòi được thể diện về!
Ông già mặc áo vải thô hít một hơi thật sâu, “biếu” không một bộ kiếm
pháp, nghĩ thế nào cũng thấy buồn bực. Đường đường một cao thủ đạt tới
cảnh giới Huyền Dương mà phải chịu thiệt trong tay một kẻ Ngưng Nguyên.
“Làm một trận thật lớn”.
Triệu Bân thu hồi tầm mắt, ăn một bát đậu ngào đường rồi nhốt mình trong phòng.
Cái gọi là “làm một trận lớn” chính là luyện binh khí.
Thế nhưng, khác với trước kia, binh khí được tôi luyện ra có thêm một
chút sấm sét, vì thế thêm được chút uy lực. Đây mới thực sự là thuật
luyện binh khí, đưa sấm sét vào trong binh khí mà không làm chúng rò rỉ
ra ngoài, đòi hỏi rất nhiều kỹ thuật.
Không thể không phủ nhận, tinh lực tiêu hao cũng gấp đôi.
Không mất bao lâu, món binh khí đầu tiên đã được rèn xong, đó là một
cây kích được truyền thêm sấm sét, khắc hoa văn sấm sét; độ cứng hay độ
rắn chắc đều được rèn đến đỉnh cao.
Phẩm cấp nâng cao rồi, giá bán đương nhiên cũng cao hơn.
Hôm sau, cửa hàng binh khí Liễu gia mở cửa rồi, khách khứa vẫn có, nhưng ít đến đáng thương.
Nhìn sang Triệu gia, cửa hàng đóng chặt.
Ngày thứ hai, cửa hàng binh khí Liễu gia giảm giá, ban đầu giá bán năm
mươi lượng, giảm xuống còn bốn mươi lăm lượng. Năm mươi lượng không có
ai mua, bốn mươi lượng cũng không có ai mua, đợi tiếp tục giảm giá.
Đây là biện pháp bất đắc dĩ của Liễu Thương Hải.
Kéo dài quá lâu rồi, lão ta cần bù đắp thiếu hụt, cần mau chóng thu hồi ngân lượng.
Ngoài điều đó ra còn có sức ép từ các gia tộc.
Vụ đánh cược lũng đoạn với số tiền khổng lồ, chính lão ta lôi kéo đồng
minh, ai cũng đầu tư không ít tiền, lũng đoạn được rồi thì ổn, sớm muộn
gì cũng kiếm ra tiền, các gia tộc hỏi đến cũng có thể đáp lời.
Tiếc rằng lão ta đánh trận đại bại.
Hay nói cách khác, họ quá thất vọng với Liễu Thương Hải. Bọn ta bất
chấp nguy cơ thua lỗ để đánh cược một vố lớn cùng lão, kết quả phí công
vô ích, tiền đã đầu tư bắt buộc phải lấy về, gia tộc đã bất mãn lắm rồi.
Ai mà chẳng có khó khăn riêng.
Áp lực từ các gia tộc chất
chồng lên Liễu Thương Hải, tình cảnh này dồn lão ta vào đường cùng. Bổn
tộc không viện trợ, các gia tộc khác cũng gào thét đòi ngân lượng.
Bởi thế mới có chuyện giảm giá.
Dù đã biết sẵn sẽ phải bù tiền nhưng lão ta vẫn bất chấp mà làm, hòng
kiếm được ngân lượng trong thời gian ngắn để bù vào các khoản thiếu hụt. Các gia tộc khác đã đầu tư bao nhiêu, tự khắc sẽ lấy về bấy nhiều,
không thiếu một xu. Còn về việc lỗ bao nhiêu thì lão ta phải tự móc túi
ra thôi.
Ngày thứ ba, giá lại giảm.
Binh khí chất lượng cao, dù mua vào với giá năm mươi lượng, cũng giảm xuống còn ba mươi lượng.
Triệu Bân chỉ đợi ngày này thôi.
Ngân lượng đã chuẩn bị sẵn rồi, bây giờ là thời khắc hắn phản công.
Cái gọi là “phản công”, thực chất cũng là lũng đoạn.
Binh khí bán ra với giá năm mươi lượng được mua lại với giá ba mươi
lượng, dọn sạch cửa hàng binh khí Liễu gia trong một lần, xong việc lại
tôi luyện đúc tạo một hồi, giá cả lại tăng vòn vọt.
“Có bao nhiêu, mua bấy nhiêu!”
Lỗ Mãng mặc áo bào đen, ôm theo ngân lượng mà chạy tới. Sống ba mươi
năm trên đời, lần đầu hắn được hào phóng như thế này, quăng ngân lượng
cực kỳ bá đạo.
“Nhiều tiền quá!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT