Có rất nhiều người không tin, liền chạy vào vườn nhà gia chủ, đông đúc như một cái chợ, trưởng lão trong tộc và đệ tử trong tộc đều chạy tới, vừa nhìn thấy Phù Dung liền không thể nào đứng vững, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

"Sao có thể sống lại được?"

"Lão phu tận mắt nhìn thấy bà ấy đã được an táng".

"Triệu Uyên thay xà đổi cột sao?"

Mọi người chen chúc nhau, tất nhiên là có không ít lời xì xào bàn tán, có kinh ngạc, nghi hoặc, khó hiểu, chấn động... đủ mọi thể loại biểu cảm trên nét mặt, cứ cho là Triệu Uyên thay xà đổi cột, nhưng Phù Dung làm sao có thể sống lại được?

"Làm sao có thể?"

Lúc này, đại trưởng lão chính là người có nét mặt khó coi nhất.

Sự việc đêm đó lão ta vẫn còn nhớ rõ ràng, chính lão ta đã dẫn Cô Lang vào nhà, cũng chính lão ta tận mắt nhìn thấy Phù Dung bị chấn nát tâm mạch, cũng chính lão ta tận mắt nhìn thấy Triệu Uyên đặt Phù Dung vào trong quan tài.

Chuyện đã trôi qua mười năm, lại còn có thể thay đổi được!

"Hả? Phù Dung sống lại?"

"Đảm bảo là thật, rất nhiều người của Triệu gia đều đã nhìn thấy".

"Chuyện này…"

Trong thành Vong Cổ ngày hôm nay cũng rất náo nhiệt, giai thoại về Triệu Bân còn chưa kể hết thì nay lại có thêm một giai thoại đáng sợ hơn được ra đời.

Triệu gia đúng là nơi sản sinh ra những giai thoại.



Nói đến Triệu Bân, trước là thiên tài võ đạo, sau bị đoạn mạch phế thể.

Ba năm sau, hắn thay đổi nhanh chóng, lại trở thành kỳ tài có một không hai.

Nay lại nói đến mẹ của hắn, đã chết gần mười năm, không ngờ còn có thể trở về nhân gian.

"Cuối cùng cũng đã khổ tận cam lai".

Rất nhiều người già vuốt râu cười ôn hòa nói, bọn họ chính là mừng thay cho Triệu Uyên.

Triệu Uyên bao năm qua đã quá đau khổ, vợ bị giết, con bị phế, con dâu mù, thực tại của ông ấy đúng là không dễ dàng.

"Mẹ, mời mẹ uống trà".

Bên này, nàng dâu mù cũng đã được gặp mẹ chồng.

Thời gian qua đã lâu nhưng Liễu Tâm Như vẫn là một cô gái rất nhút nhát, lúc nào cũng cúi đầu cụp mắt, thế giới của nàng chỉ là một màu đen, cứ như thể chỉ cần đi nhầm một bước là sẽ rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.

"Nha đầu, đến đây nào".

Phù Dung đỡ nàng đứng dậy, mỉm cười dịu dàng.

Bà ấy đã ngủ quá lâu, có quá nhiều chuyện không biết, may mà tối hôm qua Triệu Uyên đã kể cho bà ấy biết chuyện của những năm trước.

Thân là một người mẹ, bà ấy đương nhiên cũng rất tức giận.

Chỉ có điều, Liễu Tâm Như là Liễu Tâm Như, Liễu gia là Liễu gia, bà ấy vẫn có thể phân biệt rõ ràng, Triệu Bân đã bái đường với cô gái này thì bà ấy cũng sẽ nhận nàng làm con dâu của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play