"Sư tôn của Bân nhi, Đại Hạ Hồng Uyên, đã khiến cho nàng sống lại".
"Sư tôn? Hồng Uyên?"
"Chuyện đó không quan trọng".
Triệu Uyên không nhịn được nữa, mãnh liệt ôm Phù Dung vào trong lòng, giống
như đã dùng hết sức bình sinh muốn đem phu nhân hòa vào bên trong cơ thể của mình, xa cách đã gần mười năm rồi, cuối cùng nàng cũng đã trở về.
"Ngươi đã chạy đi đâu vậy?"
"Sư tôn của ngươi đã tới đây, còn khiến cho mẹ của ngươi sống lại nữa".
Bên này, mọi người vừa mới ra khỏi cửa đã gặp Triệu Bân vội vàng chạy tới.
Từ khi Hồng Uyên tới thì không thấy mặt của Triệu Bân đâu.
Tốt xấu gì thì hắn cũng là đồ nhi của Hồng Uyên.
Tốt xấu gì thì hắn cũng là con trai của Phù Dung.
Sao hắn lại có thể thờ ơ với chuyện có liên quan tới mình như thế chứ?
Hắn phải sắm vai Hồng Uyên, cho nên hắn làm sao có thể có mặt lúc đó được.
Tử Linh và Tiểu Linh Lung biết rất rõ.
Nhưng hai người cũng không vạch trần Triệu Bân.
Xa cách mười năm mới có thể gặp lại mẹ mình, tâm tình này hai người có thể hiểu được.
"Mẹ".
Triệu Bân lao vào địa cung như điên.
Tiếng gọi của Triệu Bân cũng đã xả ra hết biết bao nhiêu đau đớn trong suốt
mười năm trời, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của hắn.
"Con trai".
Một nhà ba người cuối cùng cũng đã được đoàn tụ.
"Khiến cho ta cũng muốn khóc theo".
Tiểu Hắc mập cúi đầu, vội vàng lau nước mắt.
Gã chưa từng gặp mẹ của mình, gã cũng muốn được gọi lớn một tiếng mẹ đầy sảng khoái như vậy.
"Hồng Uyên tiền bối lại đi rồi sao?"
Thằng nhóc tóc tím lẩm bẩm, nó còn đang muốn Hồng Uyên giúp nó trị bệnh mà.
Bệnh của nó chính là hình thái cơ thể có vấn đề.
So với tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Tiểu Linh Lung thì nó là người thấp bé nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT