Vốn dĩ quan hệ của lão ta và Hán Diễm không tốt, trước đây, lúc Hán Triều đến thành Vong Cổ thì đã bị lão ta gây khó dễ, đương nhiên người xét nét như Hán Diễm sẽ ghi hận trong lòng, vào thành ư? Lão ta không cho quân đội ra xử lý lão ta thì đã là nể mặt lắm rồi.

Lúc họ đang nói chuyện với nhau bỗng dưng có một luồng sáng bay đến.

Nhìn kỹ thì thấy đó là một con bướm được biến ra từ phép thuật, nhỏ bằng ngón tay cái, đang bay giữa không trung.

Là do Tử Linh truyền đến!

Đó là một bí thuật truyền tin, tương tự như bồ câu đưa tin.

“Mở!”

Lão Huyền Đạo giải ấn bằng một tay, con bướm được biến ra biến thành mẩu giấy truyền tin.

Trên mẩu giấy cũng chỉ có vỏn vẹn một câu “Triệu Bân ở thành Vong Cổ”.

Bốn người họ nhìn thấy vậy thì đều mỉm cười.

Mẹ kiếp, tên đó ra khỏi thành Thương Lang từ khi nào? Với lại hắn đã về thành Vong Cổ từ bao giờ?

Buồn cười là hiện tại bọn bọn họ mới biết.



Vậy thì còn nói gì nữa, tập thể cùng về hỏi thăm thiếu chủ nhà họ Triệu thôi.

Trên lưng bạch hạc, Triệu Bân hắt xì một cái mạnh.

Rất nhanh sau đó, bạch hạc đã đáp đất

Từ cách đó không xa đã có thể nhìn thấy thành Vong Cổ.

Triệu Bân ngồi xổm không động đậy bỗng đứng lên, vừa lăn vừa bò, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, chớp mắt đã vào trong thành, Tử Linh nhìn thấy vậy thì vừa tức vừa mắc cười.

“Có nên vạch trần hắn không nhỉ?”

Tử Linh lẩm bẩm trong lòng.

Nếu như mình nói cho bọn lão Huyền Đạo biết chuyện hắn chỉ là đang hù dọa người khác thôi thì nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Thành Vong Cổ cũng sẽ vô cùng náo nhiệt.

So với bên ngoài thì nhà vẫn ấm áp hơn, ít ra thì Triệu Bân cũng cho là như thế.

Ra ngoài một chuyến mà phải lượn mấy vòng trước Quỷ Môn Quan.

Hắn nhẹ nhàng đi ngang qua là có thể nhìn thấy các binh vệ đeo theo đao đi trên các con đường nhưng họ không phải đang tìm người mà là đang đi tuần tra, Dương Hùng lo người ta nói lời ra tiếng vào nên cũng không dám lơ là.



“Sao Triệu Bân lại đến thành Thương Lang nhỉ?”

“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hắn không thể ra khỏi đó nữa!”

“Không biết Triệu Uyên sẽ đau buồn biết chừng nào!”

“Khó khăn lắm con trai mới nối lại được linh mạch, nhưng giờ lại gặp phải chuyện này”.

“Nghe nói trong lúc ông ta ra ngoài kiếm Triệu Bân còn bị thương nặng nữa!”

Đi đến đâu cũng nghe chuyện về thiếu chủ Triệu Bân, phần lớn những người tụ tập trong quán trà, quán rượu đều đang bàn tán, sự việc không liên quan đến họ nên họ chỉ chịu trách nhiệm chém gió thôi.

Phụ thân bị thương?

Triệu Bân chau chặt mày, bước đi nhanh hơn.

Hắn cảm thấy áy náy, trước khi đi hang động Quỷ Minh thì đáng lẽ hắn nên quay về thành Vong Cổ một chuyến trước.

Vậy thì phụ thân cũng sẽ không bị trọng thương.

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play