Triệu Bân tự chặn miệng mình, nhẹ nhàng gật đầu.

May là hắn cơ trí, chỉ cần chậm một giây thì Nguyệt Thần chắc chắn sẽ quấy rối.

Nhất định là Hồng Uyên rồi.

Tử Linh cực kỳ chắc chắn, vì lão tiền bối này rất thích dùng giẻ lau chặn miệng.

Triệu Bân xách hồ lô nhỏ, đưa cho Tử Linh.

Ngụ ý của hắn rất rõ ràng, uống một hớp, bảo đảm thương thế của ngươi sẽ hồi phục.

Tử Linh vội vàng nhận lấy, nhưng cũng không lập tức uống, mà còn quan sát hồ lô nhỏ một chút, thành thật mà nói, thứ này trông rất quen, dường như Triệu Bân cũng có một cái, lần đầu tiên cô ta tìm Triệu Bân hỏi đường thì cô ta đã thấy nó, phù văn trên hồ lô giống nhau như đúc, thật không hổ là hai thầy trò.

Linh dịch rót xuống, thân thể mềm mại cua Tử Linh khẽ run lên.

Thần kỳ làm sao, thương thế của cô ta trong nháy mắt đã được phục hồi như cũ.

"Đây... là thần dược sao?"

Tử Linh khiếp sợ, dược dịch của lão tiền bối cũng quá bá đạo rồi.

Cô ta cảm thấy rất kính sợ, đệ nhất thiên hạ quả là danh bất hư truyền.



Chíu!

Trong lúc Tử Linh còn đang kính sợ, thì một tia máu đột nhiên từ đâu xuất hiện, từ trong bóng tối bắn ra.

Đó chính là chiêu thức của lão cường giả Huyết Y Môn, lão ta đã giết trở lại.

Không chỉ giết trở lại, mà lão ta còn lập tức thi triển một chiêu thức cực mạnh, nhắm chính xác vào người của Triệu Bân.

Tử Linh bị bất ngờ, không kịp đề phòng.

Triệu Bân cũng bất ngờ không kịp đề phòng, bị tia máu xuyên thủng, bất tỉnh tại chỗ.

Người xưa có câu, đi đêm thì có ngày gặp ma.

Lần này, vậy mà hắn lại dọa người không thành công.

Tử Linh sửng sốt.

Nói cho đúng thì cô ta đang kinh ngạc ngẩn người, cảnh giới Thiên Võ thứ thiệt mà không thể chịu nổi một kích sao?

"Cố làm ra vẻ huyền bí".

Lão cường giả Huyết Y Môn cười gằn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play