Triệu Bân nhìn lên bầu trời, trong lòng lẩm bẩm.

Hắn xem không sai, quả nhiên không có mưa, nhưng có sấm sét.

Hắn liền vận chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết.

Chợt nhìn thấy thiên lôi đã đánh xuống rất gần, Hán Diễm sợ đến thất kinh hồn vía.

Thiên lôi đánh trúng thân thể của Triệu Bân lại bị hắn hấp thu, khiến cho lôi tức quanh quẩn bên ngoài thân thể của hắn, phối hợp với võ hồn, lại phóng ra thêm một tia khí tức cảnh giới Thiên Võ, thể hiện ra uy nghiêm vô thượng.

"Công pháp này thật bá đạo".

Hán Diễm trợn to hai mắt, trong lòng nổi lên sóng gió kinh hoàng.

Lão ta tu võ đạo mấy chục năm nay mà đây là lần đầu tiên mới nhìn thấy công pháp bá đạo bậc này, bị thiên lôi đánh trúng chẳng những không hề hấn mà còn có thể hấp thu lôi điện, tiền bối cảnh giới Thiên Võ quả thật không phải là chuyện đùa! Lão ta càng chắc chắn Triệu Bân chính là Hồng Uyên đệ nhất thiên hạ, chỉ có vị đó mới có thể sử dụng phương pháp nghịch thiên này.

Trời không có mưa, thiên lôi đánh xuống nhanh mà đi cũng nhanh.

Tiểu viện lại trở nên yên ắng lạ thường, Hán Diễm vẫn rất cung kính cúi đầu ở phía dưới, Triệu Bân thì vẫn treo người trên không trung, diễn xuất vô cùng nhập tâm.

"Tiền... tiền bối?"

Hồi lâu Hán Diễm mới nhỏ giọng gọi một tiếng.

"Ta thích thanh tĩnh".

Lời nói của Triệu Bân đơn giản và lạnh lùng.



Bốn chữ này có ngụ ý rất rõ ràng, có vật phẩm thì để xuống đó, còn người thì ra chỗ khác chờ, đừng có mà ở đây làm phiền lão phu đếm bảo bối... ừm... là ngộ đạo tĩnh tu.

"Vãn bối cáo lui".

Hán Diễm rất biết điều, lẹ làng thi lễ một cái rồi cung kính lui ra, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, Hồng Uyên không hỏi tội của lão ta, cho nên lão ta không cần phải lo lắng đến tính mạng ngàn cân treo sợi tóc của mình nữa. Đã nói mà, chỉ cần làm đẹp lòng lão tiền bối là được.

Sau khi Hán Diễm rời đi, Triệu Bân cũng đáp xuống mái hiên.

Đêm tịch mịch, Triệu Bân lẹ làng cất giấu bảo bối của Hán Diễm rồi vọt vào phòng! Về phần bảng tội trạng, hắn còn không thèm nhìn lấy một cái, lo ôm bảo bối vẫn thiết thực hơn.

Cánh cửa đóng chặt, hắn lại ngồi xếp bằng.

Hán Diễm mang tới bảo vật rất đa dạng, ngân phiếu năm mươi vạn lượng, ba viên đan hai vân, cộng thêm một bụi dược liệu trân quý, nói cho đúng, đó là một bụi hoa, hình dáng tựa như hoa sen bị niêm phong, vẫn còn có ánh sáng lóe lên.

"Tú Nhi, đây là hoa Hồn Linh!"

Khóe miệng của Triệu Bân giật giật, lại ôm bụi hoa kia nhìn.

"Ừ".

Nguyệt Thần đáp lại, vô cùng nghiêm túc.

Triệu Bân đen mặt lại, rất muốn văng tục.

Nếu sớm biết Hán Diễm có hoa Hồn Linh, thì hắn tội tình gì phải mạo hiểm đi tới hang động Quỷ Minh, cứ tới thẳng thành Thương Lang lừa gạt Hán Diễm là được, con mợ nó, hắn phải trải qua cửu tử nhất sinh mới có thể lấy được hoa Hồn Linh, tới đây lại dễ dàng được Hán Diễm dâng lên một bụi, càng nghĩ càng cảm thấy nhức nhối, hắn chỉ đi tới cấm địa một đêm mà bảo bối trong túi càn khôn của hắn gần như đã bị phá hủy sạch sẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play