Triệu Bân không quan tâm mà đi thẳng đến bàn cược. Mục đích của hắn
chính là thắng tiền, mà không thắng nhiều. Nếu không chắc chắn sẽ bị
sòng bạc nhìn chằm chằm. Nhỡ đâu có người cảnh giới Huyền dương đến giết người thì hắn chịu không nổi đâu.
Đây là kỹ thuật sống đấy.
Thắng được khoảng tám trăm lượng, hắn rất tự giác thu tay. Đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Phía sau hắn đã có người đi theo.
Nhưng cũng chỉ có hai tên ở cảnh giới Chân Linh mà thôi. Nếu thắng tám
ngàn thì không phải là cảnh giới Chân Linh nữa đâu mà là cảnh giới Huyền Dương đấy. Cho nên việc thắng thua cũng phải có học vấn cả đấy.
Lần đi theo đuôi này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Chỉ là hai cảnh giới Chân Linh mà thôi, theo làm sao được hắn. Cứ đi mãi đi mãi rồi mất dạng.
Lúc Triệu Bân đi ra thì đã đổi sang một thân phận khác, đeo mặt nạ da người khác, còn đeo cả râu, rồi đi vào sòng bạc.
Lần này hắn không tham nhiều, thắng thắng thua thua mười mấy ván, thu được năm trăm lượng liền thong thả rời đi.
“Đừng đến nữa”.
Nguyệt Thần nhắc nhở, cô ta cảm nhận được có cảnh giới Huyền Dương chú ý đến hắn rồi.
“Ta hiểu”.
Triệu Bân mỉm cười, không cần Nguyệt Thần nói thì hắn cũng sẽ không đi
tiếp nữa. Chuyện gì cũng phải có giới hạn, ít nhất trong thời gian ngắn
hắn sẽ không đi nữa.
Trên đường về, hắn đi du đãng. Cửa hàng
nào, sạp hàng nào cũng có bóng hình của hắn. Hắn mua bảo bối, hoặc là
tài nguyên tu luyện.
Con đường võ đạo này tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, nói trắng ra chính là tiền bạc.
“Trời ơi! Bạch Vân Câu?”
Vào lúc này, đột nhiên có âm thanh vang lên.
Triệu Bân nhướng mày, sau đó nhìn theo.
Bạch Vân Câu này là một con ngựa.
Con ngựa này không phải dạng tầm thường. Hắn chỉ nghe các tiền bối
trong nhà nói chứ chưa từng được gặp. Chỉ biết rằng ngựa này có huyết
mạch phi thường, chỉ cần đi một ngày là hết biên cương ngàn dặm. Từ xưa
đến nay nó đều thuộc về vương công quý tộc, cho nên không bao giờ được
đem bán ở chợ cả.
Hắn nhìn qua thì thấy một con tuấn mã màu
trắng, nhìn rất đẹp, lông trắng như mây, không nhiễm tạp chất. Cái tên
Bạch Vân Câu chính là lấy từ đây mà ra. Lúc này Bạch Vân Câu đang phi
như gió trên đường.
“Ngựa tốt”.
Triệu Bân thầm cảm thán.
Ngựa thì tốt thật, nhưng người đang cưỡi ngựa thì là người hắn không
dám khen. Bóng người xinh đẹp, lạnh như băng, giống tiên tử của cung
Quảng Hàn, vừa lạnh lùng lại kiêu ngạo.
Không sai, đây chính là đại tiểu thư Liễu gia.
Kể từ đêm đó, đây là lần đầu tiên Triệu Bân gặp lại cô ta. Cô ta vẫn
nổi bật như thế, vẫn xinh đẹp như thế, không hổ là thiên chi kiêu nữ.
“Đúng là Bạch Vân Câu rồi!”
“Có sư phụ của Thiên Tông khác hẳn nhỉ”.
“Con ngựa này đắt lắm đấy!”
Đường lớn đã náo nhiệt lại càng trở nên ầm ĩ, mọi người cũng hiểu ý mà
nhường đường ra. Con Bạch Vân Câu này tượng trưng cho thân phận.
Nhìn Liễu Như Nguyệt thần sắc lãnh đạm, mắt nhìn thẳng, giống như cô ta đã quen với việc là tâm điểm của sự chú ý rồi.
“Tu vi lại tịnh tiến nữa”.
Triệu Bân than nhẹ, tự nhận mình không mạnh bằng cô ta. Cảnh giới là
tiêu chuẩn để so sánh võ đạo, nhưng không phải toàn bộ. Cùng là hai võ
giả ở cảnh giới Chân Linh, cùng một cấp cũng có phân mạnh yếu. Hắn lúc
này có lẽ có thể đánh bại được Chân Linh đỉnh phong bình thường, nhưng
lại không thể đánh bại nổi Liễu Như Nguyệt tầng 7. Điểm này hắn không
phủ nhận, vì người ta là thiên chi kiêu nữ, người ta có nền tảng để kiêu ngạo!
“Nhìn Liễu Như Nguyệt kìa, lại nhìn sang Triệu Bân mà xem”.
“Một người là đệ tử Thiên Tông, một người là ông chủ cửa hàng binh khí”.
“Đó là số mệnh rồi”.
Tiếng nghị luận vẫn ầm ầm, nhìn sang Liễu Như Nguyệt rồi lại không tự
giác nhìn sang Triệu Bân. Cặp đôi tiên đồng ngọc nữ ngày nào giờ đã là
một trời một vực.
“Nằm không cũng trúng đạn”.
Triệu Bân bĩu môi, quay người rời đi.
Trong giây phút ấy, Bạch Vân Câu đi lướt qua. Con ngựa này rất kiêu ngạo, ưỡn ngực, có linh khí cực cao, giống hệt chủ nhân.
Ừm?
“Trong dự liệu của ta”.
Triệu Bân ngồi phịch xuống.
Chờ đi! Ngày mai chắc chắn sẽ có thiêu thân. Nếu như hắn đoán không
nhầm, chắc chắn sẽ có người đến cửa hàng binh khí Triệu gia mua số lượng lớn binh khí. Mua cho đến khi cửa hàng binh