Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần, gương mặt đen lại, sao cứ mỗi lúc có đại sự gì là cô đều phải chen chân vào thế! Vất vả lắm mới có thể áp chế bọn họ, thế mà chỉ vì một câu nói của cô đều tan hoang hết cả.

Hơn nữa, bây giờ ta còn bị người ta gán cho cái danh háo sắc, thích trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.

"Hôm nay sắc trời không tệ".

Nguyệt Thần hai tay nâng gò má, chỉ lo nhìn lên trên bầu trời, xem như không nhìn thấy gương mặt đang đen lại của Triệu Bân. Sư phụ như cô ta, lúc nào cũng phải phá hoại chuyện tốt của hắn.

Keng!

Kiếm đã rút ra, Liễu Như Nguyệt xông lên đài.

Bị sỉ nhục như vậy, làm sao cô ta có thể bỏ qua.

Thấy vậy, Triệu Bân liền bỏ chạy, có lẽ là do quá hấp tấp, cho nên hắn bị trượt chân té lăn lóc, phải bò dậy lau máu mũi rồi mới tiếp tục chạy.

Vèo! Vèo!

Không thể không nói, kỹ năng chạy trốn của người này thật vô cùng bá đạo.

"Chạy đi đâu".



Liễu Như Nguyệt chém ra, mười mấy đạo kiếm khí càn quét tới.

"Không phải do ta nói".

Triệu Bân trong nháy mắt rút giẻ lau ra nói một câu, nhưng đã bị chặn lại, mười mấy đạo kiếm khí nguy hiểm đánh tới, hắn vội vàng tránh qua, cảnh giới Chân Linh đánh với Thiên Linh thể, chiến lực chênh lệch quá nhiều, bị đánh trúng chắc chắn sẽ rất thê thảm.

"Đứng lại đó".

Thân pháp của Liễu Như Nguyệt cũng quỷ quyệt khó lường.

Không phải ngươi nói, chẳng lẽ là quỷ nói?

"Cứ xem ta là quỷ đi".

Nguyệt Thần hít sâu một hơi nói lớn.

Keng! Keng! Bang!

Ồn ào nổ ra, một người đuổi một người bỏ chạy, đám đông hỗn loạn, trà bánh bàn ghế bay khắp trời, vô cùng bát nháo.

Triệu Bân không nghênh chiến, chỉ chạy trốn.

Hắn điên cuồng chạy mà không thèm nhìn đường, khiến cho biết bao nhiêu người mắng hắn, Liễu Như Nguyệt đã đuổi giết tới, liên tục chém ra kiếm khí.



Chỉ có trời mới biết có bao nhiêu người bị vạ lây.

Dương Hùng ho khan một tiếng, đây là chuyện lão ta không tính đến.

"Đủ rồi".

Thân là thành chủ, đã đến lúc lão ta phải thị uy.

Muốn đánh nhau thì ra bên ngoài thành mà đánh!

Sự trấn áp của lão ta rất có tác dụng, Liễu Như Nguyệt dừng lại, nhưng vẫn đằng đằng sát khí, Triệu Bân cũng dừng lại, vừa rồi hắn ngã xuống quá mạnh, nên bây giờ lỗ mũi vẫn còn đang chảy máu.

"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ngươi đừng mơ tưởng nữa".

Liễu Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Lần này, cô ta đối với Triệu Bân mà nói đã là kẻ thù, còn muốn cô ta gả cho hắn?

"Đừng đợi ta thành thần".

Triệu Bân lau máu mũi nhìn Nguyệt Thần, sắc mặt tối tăm đến cực điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play