"Trong dự liệu".
Mấy người như lão Huyền Đạo, lão mập, lão Huyền Không và Dương Hùng đều bật cười ha hả, bọn họ đều đặt Triệu
Bân thắng, hơn nữa tiền đặt cược không ít, lần này phải kiếm được rất
nhiều tiền.
Tất cả là nhờ công của Triệu Bân.
Đã nói mà! Đồ nhi của Đại Hạ Hồng Uyên nào có phải là trò đùa。
"Con mợ nó, niềm vui bất ngờ sao?"
Những người còn lại đặt cho Triệu Bân thắng cho đến tận bây giờ vẫn
chưa kịp phản ứng, bọn họ vốn không ôm hi vọng nhiều, đã chuẩn bị tinh
thần lần này sẽ bị thua tiền, ai ngờ đâu Triệu Bân lại thắng, xoay
chuyển thế cờ một cách ngoạn mục như thế! Lần này, bọn họ chẳng những
không thua bạc mà còn kiếm được rất nhiều!
Tỷ lệ cược là một ăn chín!
Con đường làm giàu rộng mở thênh thang, hơn phân nửa số người thắng đậm lần này đều là lấy nhỏ địch lớn!
"Đấy, ngươi không nghe lời ta, bây giờ tiền mất tật mang!"
"Lão phu chỉ cần liếc mắt qua là biết tên nhóc Triệu Bân kia không hề tầm thường".
"Vị nào lúc nãy nói ta sắp ăn phân rồi?"
Có rất nhiều kẻ đang cười trên sự đau khổ của người khác, sau chuyện
này đám người Chư Cát Huyền Đạo cũng thắng đậm, đám tiểu bối xoa tay
khoái chí, đám người già vuốt râu hả hê, thắng được tiền mà, trong lòng
ai cũng cảm thấy rất thoải mái.
Có người vui thì cũng có người buồn.
Sắc mặt của những người thua bạc chẳng ai dễ coi, như Vương gia là gia
tộc lớn đối địch với Triệu Bân nghe theo tin đồn rằng Khô Sơn chắc chắn
sẽ thắng cho nên đã đặt cược một cú lớn, bây giờ thì hay rồi, thua một
cái liền thê thảm hết chỗ nói! Gia chủ Vương gia vốn không có trái tim
tốt, giờ phút này cũng ôm ngực, vội vàng đi tìm đan hoàn uống!
"Không thể, chuyện này là không thể".
Người khó tiếp nhận chuyện này nhất chính là vị đang đứng trên đài kia.
Không sai, người đó chính là Khô Sơn.
Những người bên dưới chỉ đánh cược tiền, còn ông ta đánh cược có chút
lớn, đánh cược tất cả là còn bao gồm cả cái mạng của ông ta nữa, chỉ có
trời mới biết tại sao lại xảy ra chuyện bất ngờ này, cho đến tận bây giờ ông ta cũng không tin thanh đao vàng mà mình chuyên tâm luyện ra lại có thể bị đánh bại bởi một thanh kiếm đen xấu xí! Hơn nữa, ông ta có cảnh
giới Huyền Dương đỉnh phong, vậy mà lại không bằng một tên nhóc cảnh
giới Chân Linh nhỏ bé.
"Thanh kiếm này, quả nhiên phi thường".
Người đàn ông cường tráng lẩm bẩm, vung thanh kiếm đen trong tay lên
rồi chém xuống, thanh kiếm rất nặng cũng rất cứng rắn, ngay cả thanh đao vàng kia cũng có thể chém gãy, lại cẩn thận nhìn một chút thì thấy đúng là thanh kiếm này có ẩn chứa huyền cơ, không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Triệu Bân thì rất bình tĩnh.
Kết quả này nằm trong dự đoán của hắn, tuyệt kỹ luyện khí do Nguyệt
Thần truyền lại không phải là chuyện đùa, hắn vừa có địa hỏa, lại có
thiên lôi, cùng với thực lực võ hồn, thuật luyện khí của hắn chắc chắn
có thể vượt xa Khô Sơn.
"Ta không tin".
Giữa không gian huyên náo, Khô Sơn tức giận quát lên một tiếng, bước
nhanh tới hai bước, đoạt đoạn đao gãy trên tay của người đàn ông cường
tráng kia, cũng đoạt luôn thanh kiếm đen của Triệu Bân, ông ta nhất định phải tự mình thử một chút, một tay cầm thanh đao gãy, một tay cầm thanh kiếm đen, lấy đao chém kiếm, lấy kiếm trảm đao, thân cũng là một người
đánh cược, ông ta nhất định phải có quyền thử lại thêm một lần!
Triệu Bân chỉ có cảnh giới Chân Linh mà thôi! Sao hắn có thể luyện ra
được binh khí cao cấp bậc này, hắn thật sự có thiên phú cao như vậy sao, là vị sư phụ nào đã dạy dỗ hắn?
Hôm nay ông ta đã đụng phải thứ dữ rồi!