Người xưa có câu, đi đêm ắt có ngày gặp ma.

Hôm nay Triệu Bân mới có thể hiểu được sâu sắc ý nghĩa của câu này, từ trước tới giờ vẫn luôn là hắn đi gài người ta chứ chẳng có ai gài được hắn, tối nay cuối cùng thì hắn cũng đã bị gài. Xích Yên ra tay nhẫn tâm vô cùng, có trời mới biết hắn đã gãy bao nhiêu cái xương, rách toát bao nhiêu gân mạch.

"Trông đau quá".

Mấy người có mặt đều cảm thấy nhấp nhổm, cảnh tượng trước mắt thật có chút máu me.

Hí hí hí!

Nguyệt Thần bật cười khoái trá, tối nay là lúc mà cô ta cảm thấy vui sướng nhất trong những ngày qua.

Dám đấu với bà hả, xem bà đây gài chết ngươi.

Triệu Bân không còn tâm trí gì mà mắng cô ta, lúc này hắn đã bị đánh đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa.

Tiếng ầm ầm cứ vang lên mãi, không biết khi nào mới dứt.

Cuối cùng thì Xích Yên cũng rời đi, mang theo một bụng tức giận. Nãy giờ cô ta đã dùng sự tức giận đó để che đậy nội tâm đang rất xấu hổ của mình, bây giờ thì cô ta phải nhanh chóng đi tìm một cái lỗ để chui vào, thật là quá mất mặt!

Cô ta đi rồi, Triệu Bân vẫn nằm đó.

Trên mặt đất có một vũng máu và một cái hố hình người, người trong hố bị Xích Yên đánh đến mức muốn tàn phế, thân thể lúc này vẫn còn đang co giật, trong miệng trào máu, tay đau, chân đau, dạ dày đau,… Nói chung, chỗ nào trên người hắn lúc này cũng đau đớn không tả nổi.

"Tên nhóc, còn sống không vậy?"



Tên mập ngồi xổm xuống, lấy tay chọc chọc Triệu Bân.

"Cô ta đi chưa?"

Triệu Bân thấp giọng hỏi, hàm ý rất rõ ràng, nếu cô ta bỏ đi rồi thì ta mới dám đứng dậy, còn nếu cô ta chưa bỏ đi thì hắn sẽ tiếp tục nằm, đã đánh hắn thảm thương như vậy rồi, hắn cũng không tin là cô ta vẫn còn đánh được nữa, chỉ còn lại mấy người bọn họ thì cũng dễ nói chuyện hơn mà!

"Đi rồi".

"Ơn trời!"Ngưu Oanh nói một câu liền đi, Triệu Bân đứng dậy, một tay ôm lấy thắt lưng già nua của mình, mặt mũi sưng vù, thất khiếu đều chảy máu, đặc biệt là đôi mắt! Tất cả mọi người nhìn thấy đều muốn cười, hắn đã bị Xích Yên đánh tới mức đôi mắt cũng lòi ra như gà chọi.

"Đánh đến vậy mà vẫn còn đứng lên được sao?"

"Triệu thiếu gia quả nhiên là con gián, đánh cỡ nào cũng không chết".

"Xích Yên đã nương tay rồi!"

"Có khi cô gái đó đã thích Triệu Bân rồi, chỉ miễn cưỡng đánh vậy thôi".

"Vợ hắn vẫn còn ở đây đó! Chú ý chút đi".

Mấy người ở đây ai cũng đều đang nói hươu nói vượn, thổn thức tặc lưỡi không dứt, tặc lưỡi bởi vì Triệu Bân quả thật đáng đánh, còn thổn thức bởi vì cái tên này quá quyết đoán, chuyện gì cũng dám nói ra! Chẳng những thế, hắn còn dám kích động Xích Yên, vậy mà vẫn chưa bị đánh chết, đúng là nên đốt nhang tạ ơn tổ tiên đi!

Chỉ có điều...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play