Tử Tiêu và Long Uyên được Triệu Bân điều khiển, bay tới từ phía xa.
“Không… Không… Không!”
Ánh mắt ông già áo đỏ đầy vẻ kinh sợ, ông ta hét lên tuyệt vọng.
Ọc, ọc!
Hai luồng huyết quang cực kỳ nhức mắt phát ra, một đâm vào tim của ông ta,
luồng kia chém đứt linh mạch của ông ta, cao thủ Huyền Dương đỉnh cao
cũng lập tức xuống suối vàng cùng với sói lửa.
Sói lửa ấm ức, ông ta càng uất hơn.
Từ trước đến nay, ông ta là người đầu tiên bị quan tài đè đến tàn phế.
Từ trước đến nay, ông ta cũng là cao thủ Huyền Dương đỉnh cao đầu tiên bị thằng ranh cảnh giới Chân Linh giết chết.
Muốn trách thì chỉ có thể trách ông ta quá chủ quan, để Triệu Bân gài thành công.
Cũng trách ông ta quá tham lam, nửa đêm nửa hôm không ngủ mà lại chạy đến
chỗ này tìm cảm giác kích thích. Chuyến này ông ta thật sự đã không uổng công đến, không cướp được bảo vật nào mà còn mất luôn cả mạng.
Đi đêm miết sao tránh được ngày gặp ma được.
Bây giờ ông ta là ví dụ rõ ràng nhất cho chuyện đó.
Ông ta làm quá nhiều chuyện xấu giết người cướp của thì sao có thể tránh khỏi báo ứng.
“Tú Nhi, mau khen ta đi!”
Triệu Bân nở nụ cười, thu hai thanh kiếm lại rồi bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm,
Không khen!
Nguyệt Thần không nói gì, chỉ liếc hắn một cái.
Ngoài mặt thì không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng vị thần này thì vừa kinh ngạc lại vừa vui.
Đừng nói gì là trần gian, dù là tiên giới hay thần giới thì chiến tích kiểu
này chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Nếu thật sự muốn khen hắn thì
cô ta cũng không biết phải dùng lời lẽ gì để khen.
“Huyền Dương đỉnh cao giàu có thật!”
Triệu Bân chậc lưỡi, tài sản của ông già áo đỏ đã bị hắn lấy sạch, chỉ tính
ngân phiếu thôi là đã có tới mấy vạn lượng, thêm cả những binh khí, bảo
thạch khác cũng có rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT