Bên trong cửa hàng binh khí Triệu gia đã sáng rực.
Người đứng
xem náo nhiệt đã tản đi hết, trước khi rời đi còn không quên bàn tán rôm rả, nói ra toàn những lời châm chọc cười nhạo.
Bên trong cửa hàng có bốn người đang vô cùng bận rộn.
Đó là Triệu Bân, lão Tôn, Dương Đại và Võ Nhị. Một trận hỏa hoạn lớn đã khiến cho cửa hàng binh khí bị hư hại, nên bọn họ phải sửa chữa lại.
Không biết có làm xong để kịp khai trương vào sáng mai hay không?
"Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại bốc cháy chứ?"
"Là do kẻ khác làm, ta đã tìm thấy các mảnh vụn của pháo".
"Con mợ nó, thật quá bỉ ổi".
Dương Đại và Võ Nhị tràn đầy căm phẫn, mắng chửi không ngừng, cũng may
là kịp thời cứu được, nếu không, toàn bộ cửa hàng binh khí đã bị đốt
thành tro rồi.
"Cũng may là tổn thất không quá lớn".
Lão Tôn thầm nhủ, mặc dù cửa hàng bị hư hại nhưng vũ khí vẫn còn, đây là tất cả vốn liếng của bọn họ.
Nghĩ đoạn, ông ấy lại liếc nhìn sang Triệu Bân, thiếu gia thực sự rất
bình tĩnh, tựa hồ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
"Tới tửu lầu trước?"
"Không, tới tiền trang trước đi, có nhiều bạc".
"Hừm... đúng".
Triệu Bân vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm, tửu lầu và tiền trang mà hắn vừa nói đến chính là cơ ngơi của Liễu gia, hắn nghĩ mình cũng nên dạo qua đó
một chút.
Dàm phóng hỏa đốt cơ ngơi của Triệu gia ta?
Vậy thì ta sẽ cho Liễu gia các ngươi phải đổ máu.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Mới tờ mờ sáng, khi trời còn chưa hửng nắng, mọi người đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang cả một góc phố, vô cùng náo nhiệt.
Cửa hàng binh khí Triệu gia đã khai trương.
Từ xa đã thấy trên mặt tiền cửa hàng treo dải lụa đỏ, ngay cả sư tử đá hai bên cũng được treo lụa đỏ.
"Vẫn mở cửa làm ăn à?"
Người đi đường nhướng mày, có không ít người dừng lại thắc mắc, tối hôm qua mới vừa bị cháy, hôm nay sao lại mở cửa rồi!
"Não của cái tên Triệu Bân này có vấn đề rồi sao?"
"Đừng nói vậy chứ, Triệu Bân tuy bị phế nhưng hắn không hề ngu, hắn đã từng làm thiếu chủ của Triệu gia".
"Nói vậy cũng bằng không, họ có thể tiếp tục mở cửa làm ăn nhưng kết
quả cũng sẽ chẳng có gì khác trước đây đâu. Không phải ta chê bai Triệu
gia, nhưng binh khí của nhà hắn thật sự không tốt chút nào".
"Bàn về binh khí, chẳng phải Liễu gia là nhất hay sao".
Có rất nhiều người tụ tập lại, bàn tán vô sùng sôi nổi, đứng chen chúc
phía trước cửa hàng binh khí để chỉ trỏ chế nhạo, phần lớn đều đứng
khoanh tay ra vẻ hiểu biết thời cuộc, chỉ chực chờ xem kịch hay.
"Binh khí mới ra lò đây!"
Tiếng kinh hô khai trương buôn bán đã bắt đầu, chính là do Võ Nhị đang cầm cái chiêng gõ mạnh, hô lên thật lớn.
"Mọi người đi ngang qua, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ".
Dương Đại cũng hô lên thật lớn, hắn ta cũng xách một cái chiêng đồng, gõ mạnh theo nhịp.
Triệu Bân cũng đang ở đó.
Ông chủ của cửa hàng binh khí phải phụ trách tạo hình ảnh tốt cho cửa hàng trước mặt khách.
"Mau tránh ra, mau tránh ra".
Có tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Những kẻ vừa quát là hai tên sai vặt nho nhỏ.
Hai tên này tuy chỉ là chân sai vặt nho nhỏ nhưng vô cùng phách lối,
quát tháo đám người đứng xem náo nhiệt dạt sang hai bên để mở ra một con đường, cho người phía sau cũng chính là chủ nhân của bọn chúng đi lên
phía trước.
Kẻ bước lên trước là một lão già.
Lão già
này lại càng phách lối kiêu ngạo hơn, hai tay lão ta chắp sau lưng, mắt
nhìn thẳng phía trước, ai không biết có khi còn tưởng rằng lão ta là cao nhân đắc đạo phương nào vừa mới xuống núi.
Vương Đức.
Triệu Bân chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra, lão ta chính là quản lý của cửa hàng binh khí Liễu gia, một con cáo già.
Hắn cũng không ngạc nhiên khi thấy người của Liễu gia ở đây.
Làm ăn cũng có những quy tắc riêng, chẳng hạn như những người làm cùng
nghề ít nhiều cũng phải phái người đến chúc mừng, hoặc là mang theo tiền để mua về một ít hàng, xem như là khích lệ.
Đây đều là những
quy tắc bất thành văn, một là để thể hiện sự hào phóng, hai là để tạo
dựng tên tuổi, và ba là để thể hiện sự cạnh tranh lành mạnh, hòa khí
sinh tài, có qua có lại!
Chỉ có điều, Triệu Bân nghĩ lần này người của Liễu gia đến không phải là để khích lệ, mà là để gây hấn.
"Xin chào cô gia".
Vương Đức đứng từ xa chắp tay, nét mặt trơ tráo, tuy rằng ngoài miệng
gọi một tiếng cô gia, nhưng ánh mắt khi nhìn Triệu Bân lại tỏ ra vô cùng khinh thường.
"Có lòng quá".
Triệu Bân lãnh đạm nói, nét mặt không có biểu cảm gì.
"Nếu đã tới rồi thì hãy so kè binh khí với nhau đi!"
Tự nhiên lại có tiếng la lối từ đâu vang lên, đám người đang đứng xem náo nhiệt cũng bắt đầu xôn xao lần nữa.
Thanh kiếm của lão ta là một thanh kiếm bạc toát ra ánh sáng chói lọi
khiến cho người ta phải chói mắt, mặc dù người của Liễu gia chẳng ra gì, nhưng binh khí của bọn họ đúng là tốt nhất ở thành Vong Cổ này.
“Đây là kiếm Hàn Sương”, Vương Đức nói, rồi khinh thường bổ sung thêm
một câu: “Nó là thanh kiếm tệ nhất của cửa hàng binh khí Liễu gia ta”.
Lời này vừa nói ra, những người đứng xem trên phố liền cười mỉa, lão già này đúng là vừa nói ra một câu chí mạng.
Thử nghĩ mà xem, nếu như lão ta có thể dùng thanh kiếm tệ nhất của cửa
hàng binh khí Liễu gia đánh bại binh khí của cửa hàng binh khí Triệu
gia, thì rõ ràng sẽ có thể gây ra sự đả kích lớn nhất đối với