Những thứ Nguyệt Thần
truyền dạy không chỉ là chú định thân, mà còn có cách và tài vẽ bùa. Vốn dĩ chúng đều giống nhau, đều là định thân, hơn nữa còn định thân khá
chính tông nhưng về mặt hiệu quả, chú định thân của bà lão gà mờ kia
chắc chắn không thể sánh bằng.
Tất nhiên, chú định thân cũng phân cấp bậc.
Dù là bùa định thân hay là chú định thân thì đều phải xem dùng trên người
ai. Nếu đối với người có cảnh giới Chân Linh thì khá dễ dùng, nhưng với
cảnh giới Huyền Dương giống như Chư Cát Huyền Đạo thì không hề dễ sử
dụng chút nào. Chỉ một câu thôi, chính là vì tu vi võ đạo quá thấp.
Triệu Bân tìm thấy một sơn động, nên hắn ngồi xuống kiểm kê bảo bối.
Bảy sát thủ, thu hoạch cũng kha khá. Tiền tài là vật ngoài thân, có thứ chỉ đẹp mắt ví dụ như Tỏa Hồn Liên của Hắc Bạch Vô Thường được rèn từ sắt
đặc biệt tạo thành, có thể luyện dung hợp với Tử Tiêu, hoặc ví dụ như cổ độc của ông già lưng gù, đều là bảo bối rất thực tế.
Cất những thứ này đi, Triệu Bân lấy đồ nghề để vẽ bùa ra.
Thiên tài nghịch thiên thì học gì cũng rất nhanh, một lá bùa định thân hoàn
thành mà không phải dừng lại giữa chừng, liền mạch lưu loát, hắn nên trữ nhiều một chút để vào những lúc quan trọng, nó có thể cứu mạng mình
giống như bùa tốc hành và bùa nổ, khi mở ra cấm chế thì phải tiêu hao
chân nguyên.
Còn chú định thân, bây giờ vẫn chưa thể học được.
Tại sao lại chưa học được? Chính là vì chú định thân này cần dùng ngón tay
dính máu, vẽ một chữ “định” trên lòng bàn tay, nói trắng ra, đây chính
là kỹ năng cần hai cánh tay mới làm được, người một tay như Triệu Bân
hắn chắc chắn là không làm được.
Không làm được cũng không sao, hắn cũng đã ghi lại chú ngữ rồi.
Triệu Bân đã là cảnh giới Chân Linh tầng thứ tư, đợi đến tầng thứ năm, sẽ có hai cánh tay.
“Tú Nhi, cô có biết huyết mạch của U Lan không?”
Triệu Bân vừa vẽ, vừa tò mò hỏi.
“Huyết mạch của nàng ta không phải do trời sinh, mà là được rót vào, đó chính là huyết thống của Dực tộc!”
Nguyệt Thần bình tĩnh nói.
“Dực tộc!”
Triệu Bân lẩm bẩm, trong Huyền Môn Thiên Thư, hắn đã từng đọc vài dòng về tộc này, huyết mạch không tầm thường, nếu như thức tỉnh huyết mạch thì có
thể dạo chơi trên không.
Đúng là như vậy.
Khi U Lan bỏ
chạy, cô ta có thể bay lên trên không gần như là nhờ vào huyết mạch. Có
huyết thống như thế này, nếu như nắm giữ được, không cần phải cưỡi thú
phi hành là cũng có thể bay lên trời.
“Đừng vẽ nữa, lên trên đỉnh núi đi!”
“Được thôi!”
Triệu Bân lập tức dọn dẹp quần áo, đi ra khỏi sơn động, trèo thẳng lên đỉnh núi.
Trời đang giữa trưa, thời tiết khô nóng.
Triệu Bân mồ hôi nhễ nhại, hắn thản nhiên kéo quần áo, cơ bắp lộ rõ ra lực bộc phát.
“Nhìn... mặt trời sao?”, Triệu Bân giật khóe miệng, đang là giữa trưa, nắng nóng gay gắt, cứ nhìn chằm chằm như vậy trong thời gian dài thì chắc chắn sẽ mù mắt mất.
“Từ hôm nay trở đi, phải luyện Thiên Nhãn!”
“Thiên nhãn... cũng có thể luyện sao?”
Triệu Bân khẽ giật mình, Thiên Nhãn sao? Hắn đã từng nhìn thấy, Nghiêm Khang
có Thiên Nhãn, đôi mắt đó đúng là bất phàm, nếu không phải vì lực tinh
thần của hắn ta cao thì đã bị hắn cướp từ lâu rồi.
Có lời đồn, Thiên Nhãn là do trời sinh.
Triệu Bân nghe ra ngụ ý trong câu nói của Nguyệt Thần, Thiên Nhãn vẫn có thể tạo ra.
Thú vị như vậy sao?
Khi Triệu Bân lẩm bẩm, Nguyệt Thần đã phất tay, một đống chữ vàng bay ra.
“Thần, Thông, Thiên, Nhãn!”
Triệu Bân nhìn đọc từng chữ một.
Đọc sơ qua thôi đã giúp hắn phá vỡ nhận thức cũ. Thiên Nhãn thật sự có thể
tạo ra, mà thần thông Thiên Nhãn này cũng đã nói rõ phương pháp, mở to
mắt nhìn thẳng vào mặt trời, phối hợp phương pháp lưu chuyển này, đợi
một thời gian là có thể hình thành Thiên Nhãn, khi đó con ngươi sẽ giống như mặt trời.
“Bí thuật lợi hại!”, Triệu Bân tặc lưỡi.
Sản phẩm của Nguyệt Thần nhất định phải thuộc hàng tinh phẩm, thần ninh đúng là không gì là không biết.
Chưa kịp suy nghĩ thêm gì nữa, hắn lập tức nhắm mắt lại để lĩnh hội.
Thiên Nhãn đó! Nếu như tu luyện thành công, chắc chắn sẽ cực ngầu, dùng thêm
bí thuật Thiên Nhãn là có thể giết người vô hình, ví dụ như ảo thuật
Thiên Nhãn kết hợp với võ hồn của hắn thì sẽ rất hiệu quả. Hắn nghĩ
rằng, trong cảnh giới Chân Linh, không ai có thể vượt qua mình.
Sao hôm nay Tú Nhi lại dễ tính thế nhở?
Trong lòng Triệu Bân thầm nhủ, đang yên lành mà lại truyền cho hắn bí pháp.
Thương ta như vậy sao?
Bà đây thương ngươi muốn chết!
Nguyệt Thần không nói gì, liếc mắt nhìn Triệu Bân, nếu không phải vì ngươi bị
La Sinh Môn theo dõi thì bổn thần đây cũng không thèm quan tâm ngươi. Ta không thể hộ mệnh cho ngươi mọi lúc mọi nơi, có trời mới biết khi nào
hắn bị giết chết, mà ngươi chết rồi thì ngươi không cần lo nhưng ta đây
đường đường là một vị thần, thế mà cũng phải chôn theo.
Đừng có mạnh miệng, cô thương ta mà!
Những suy nghĩ của Triệu Bân cực kỳ tốt đẹp, vị sư phụ này quá hào phóng!
Đủ một khắc, Triệu Bân mới mở mắt.
Pháp môn thần thông Thiên Nhãn này, hắn đã hiểu, sau đó lập tức ngước thẳng nhìn lên mặt trời.
Ánh mặt trời hôm nay thật sự rất chói chang.
Ngước mắt lên nhìn cũng rất khó để mở hai mắt ra, hắn chỉ có thể cầm hai cây
gậy nhỏ chống mí lên, cưỡng ép nhìn thẳng. Trong nháy mắt, hai mắt tối
sầm lại chẳng khác nào bị mù vậy, hơn nữa hai mắt còn nóng rát, cảm giác bỏng đập vào đôi mắt hắn từng chút một.
May mà hắn còn có bí quyết.
Trong lòng mặc niệm pháp môn thần thông Thiên Nhãn, cảm giác nóng bỏng đột
nhiên tiêu tán hơn phân nửa, Triệu Bân chỉ cảm thấy có một vũng hồ nước
róc rách ở trong mắt, sảng khoái mát mẻ. Cẩn thận lắng nghe, trong mắt
liền có tiếng xoẹt xoẹt, có thể nhìn thấy từng tia nắng, đâm sâu vào
trong mắt, hòa vào vô hình, chính là cảm giác... một sức mạnh kỳ lạ.
“Tú Nhi, bao lâu nữa mới có thể hình thành Thiên Nhãn?”
Triệu Bân hỏi ra. Đúng là quái thai, thế mà vẫn còn có thể phân tâm nói chuyện!
“Nhanh thì một trăm năm!”
Nguyệt Thần nằm trên mặt trăng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT