Nghiêm Khang nói ra khiến tất cả lũ lượt
lên tiếng, người muốn xum xoe không hề ít. Nhìn thần sắc của mọi người
thì có vẻ nghiêm nghị đấy, ai không biết còn tưởng Triệu thiếu gia phạm
phải lỗi tày trời gì cơ?
Đúng là nhục nhã.
Chỉ cần
Triệu Bân làm theo thì vết bẩn trên người Liễu Như Nguyệt lập tức sẽ bị
xóa sổ. Tất cả lỗi sai sẽ quy vào người Triệu Bân, mà Liễu Như Nguyệt
liền trở thành người bị hại, như vậy sẽ hoàn mỹ vô cùng.
Trên thực tế, Liễu Như Nguyệt cũng đang nghĩ như vậy.
Cô ta đứng đó chẳng nói lời gì, không ý định muốn ngăn cản.
“Ta đánh giá cao cô quá rồi”.
Lâm Tà dựa vào lan can, cầm rượu tu, “cô” này đương nhiên là chỉ Liễu
Như Nguyệt. Cô ta thay cột đổi chèo thì thôi đi, em rể nhà mình bị người ta bắt nạt mà không đến giúp đỡ, ngược lại còn tỏ vẻ muốn làm rõ ràng.
Cô ta bây giờ đang đại diện cho cả thành Vong Cổ đấy, cứ phải như vậy
sao? Có gì hay không? Chỉ vì sự hoàn mỹ mà hy sinh tôn nghiêm của Triệu
Bân sao?
Thiên chi kiêu nữ này đúng là ra vẻ đạo mạo.
Cho nên quyết định của hắn ta vẫn rất chính xác. So với vẻ ngoài và
huyết thống cùng thế lực thì hắn ta coi trọng phẩm chất hơn, nếu muốn
lấy vợ thì hắn ta cũng sẽ chẳng lấy Liễu Như Nguyệt.
“Dập đầu nhận sai”.
Tiếng quát chưa dừng, từng tiếng từng tiếng vang lên, giọng điệu căm phẫn vô cùng.
“Ta đang cần cảnh tượng này đây”.
Trong nhóm người của thành Vong Cổ, tất cả đều là quần chúng trung
thực, có người lộ nụ cười nghiền ngẫm, đặc biệt là cái tên truyền tin
giả cho Triệu Bân kia, ừm, cũng chính là Vương Dương, là kẻ cười thoải
mái nhất. Hắn ta, chính là người bày ra mưu kế này.
Không cho đánh nhau trong thành thì cũng phải tìm chút việc vui chứ.
Vở tuồng hôm nay còn vui hơn cả những bài ca múa mừng cảnh thái bình.
Đây chính là đời người.
Có một vài người ấy à! Không quen nhìn người khác ti tiện, chỉ muốn đạp cho một cái.
Nhưng, không phải ai cũng như Vương Dương.
Cũng biết là vô lý nhưng lại không dám làm gì, ốc còn không mang nổi
mình ốc, phía sau có cả gia tộc gánh, tốt nhất không nên tham gia và thế sự. Những người này được gọi là bên trung lập. Ở thế giới thắng làm vua thì kẻ yếu nên ngoan ngoãn một chút thì mới an toàn.
“Bên trong làm gì vậy ta!”
Trên phố, có không ít người đi qua để ý. Tiếng hét bên trong vang vọng
rõ ràng, bên ngoài đều nghe được. Là ai phạm lỗi gì sao?
“Ban nãy thấy Triệu Bân đi vào”.
Có người chìa tay, ngó đầu vào trong nhìn.
“Chuyện này...”
Mọi người đều nhướn mày, nếu thật là vậy thì thú vị quá rồi. Đây là cục diện gì chứ, một phế vật thì nên ngoan ngoãn ở nhà chứ, sao lại chạy
đến làm cái gì hả trời!
“Dập đầu nhận sai”.
Nghiêm
Khang hét lớn, tiếng hét vô cùng có lực. Không biết từ bao giờ, đỉnh đầu của hắn ta dường như hiện lên một vòng sáng, giống như đang tiếp nhận
sự chỉ bảo của thần linh mà đến khiển trách người có tội.
Âm lượng của hắn ta lại cao hơn chút nữa.
Người sợ thiên hạ không loạn ở đâu cũng có, liền cùng gào lên.
“Nhận sai cái em gái ngươi ấy, con mẹ nó, các ngươi bị điên à!”
Ngưu Oanh mắng to, gào lên khiến cho người nghe ong hết cả tai.
Tức quá mà, con mẹ nó chứ.
Thế gian này, những kẻ đổi trắng thay đen sao mà trở nên chính trực như vậy không biết.
Đây là địa bàn của thành Vong Cổ đấy, sao mà lớn lối vậy?
Triệu Bân chưa nói gì, nhìn trái nhìn phải, con mẹ nó nữa, sao tự nhiên bọn họ lại tức giận? Lại còn lí do quỳ xuống này nữa, đúng là kỳ quái.
“Quỳ hay không?”, Nghiêm Khang cười nhìn Triệu Bân.
“Người Triệu gia chỉ quỳ trước cha mẹ”, Triệu Bân bình thản nói.
“Đúng là chẳng mấy ai cứng đầu như ngươi đâu”.
Nghiêm Khang cười lạnh, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Giây phút ấy, thần sắc của Triệu Bân trở nên ngơ ngẩn.
Không sai, Nghiêm Khang đã dùng ảo thuật với hắn. Mắt của Nghiêm Khang
không phải bình thường mà có thiên phụ khác lạ, nếu nhìn chằm chằm đối
phương thì đối phương sẽ rơi vào ảo giác.
Chờ xem! Triệu Bân sắp quỳ rồi.
Các con cháu tộc lớn đều đang rung chân chờ, tựa như biết huyền cơ
trong mắt của Nghiêm Khang. Đừng nói là một phế thể đứt mạch, dù là võ
giả cũng sẽ trúng chiêu ấy chứ.
“Thiên Nhãn”.
Triệu Bân thầm
than, hắn đúng là trúng ảo thuật, nhưng chỉ trong nháy mắt đã thoát khỏi nó. Thiên Nhãn này hắn có nghe tới từ lâu, là một loại con ngươi đặc
thù, kèm theo một năng lực đặc thù. Nghiêm Khang thì có thể thi triển ảo thuật mà không cần kết ấn, khó lòng phòng bị, năng lực cũng khá là thực dụng.
Nhưng Nghiêm Khang chọn nhầm đối tượng rồi.
Dùng con
ngươi thi triển ảo thuật là liên quan đến tinh thần, nếu cấp bậc tinh
thần không ra làm sao thì đừng nói một cặp Thiên Nhãn, cho ngươi Tiên
Nhãn cũng chả phát ra được uy lực.
Hiển nhiên là tinh thần của Triệu Bân có cấp bậc cao hơn của Nghiêm Khang.
Tất cả đều nhờ vào công của linh quả Tử Tinh kia, giúp tinh thần của
hắn có thể lột xác niết bàn. Chỉ một điểm này thôi, ảo thuật Thiên Nhãn
của Nghiêm Khang sẽ chẳng có tác dụng với hắn. Trừ phi cấp bậc tinh thần cao hơn hắn thì mới có thể đem sức mạnh của mắt trở nên mạnh mẽ.
“Thằng nhóc này được đấy”.
Nghiêm Khang không khỏi nhướng mày, người ở đây cũng vô cùng kinh ngạc. Võ tu sở hữu Thiên Nhãn mà lại thi triển ảo thuật thất bại với một phế
thể đứt mạch.
“Không đúng, hắn là võ tu”.
Lâm Tà híp
mắt lại, nhìn rõ ràng. Người thường mà phá được ảo thuật Thiên Nhãn thì
chỉ có khả năng Triệu Bân cụt tay này không phải phế thể đứt mạch. Thế
thì vui rồi đây, mà thành Vong Cổ cũng không có ai biết chuyện này thì
phải!
Sau đó.
Triệu Bân bước ra, vượt qua Nghiêm
Khang, cũng lười lí luận. Chủ yếu là hắn không muốn bại lộ thân phận võ
tu của mình. Chứ nếu mà ở bên ngoài xem, không nổ chết cái thằng cha này thì hắn không mang họ Triệu nữa.
“Đi đâu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT