Lời Triệu Bân nói, cô ta nghe thấy, những oan hồn đang vùng vẫy, cô ta cũng có thể nghe thấy.
Phổ độ chúng sinh, ý nguyện vĩ đại của Phật gia mà cô ta một lòng hướng đến, lần đầu tiên lung lay.
“Lời cô nói làm ảnh hưởng đến nhân và quả của người khác, dù Phật
quang có chiếu khắp nhân gian, cũng không thể chiếu đến tiếng kêu gào
của ona hồn, trong Phật âm hiền hòa ấy, che giấu những tiếng kêu rên đẫm máu”, Triệu Bân nói từng chữ mạnh mẽ, từng chữ khí thế, hùng hồn, mở Kỳ Lân, cũng mở cả ma đạo.
Trước đó hắn không biết Vương Dương còn sống, tưởng mọi thứ đã lắng
xuống, lần này biết rồi thì không thể buông tha được nữa, đuổi tận giết
tuyệt cũng được, thay trời hành đạo cũng thế, Vương Dương… Phải chết.
“Hủy ma thân của ta, hôm nay đừng hòng rời khỏi đây”.
Vương Dương nhe răng cười, ma sát thổi quét khắp nơi, một chưởng đánh tới.
Triệu Bân không lùi mà tiến, Hám Sơn Quyền đánh lên.
Ầm!
Quyền chưởng va chạm, máu huyết văng tung tóe, lại có thêm tầng tầng
vầng sáng lan tràn ra xua tan huyết phong. Bát Nhã bị chấn lui về phía
sau, Đại Bằng đang bay vòng trên không trung cũng bị khí thế này chấn
bay ra xa.
Trận chiến diễn ra hết sức ác liệt.
Vương Dương vẫn đứng vững bất động.
Còn Triệu Bân thì đã lùi lại nửa bước, nắm tay bị xé toạc, giữa các
ngón tay chảy máu giàn giụa, vừa mới đối kháng một chiêu mà hắn đã rơi
xuống thế hạ phong.
Không phải do hắn không đủ mạnh mà là do Vương Dương mạnh khủng khiếp.
Kể từ sau đêm đó, không biết hắn ta đã cắn nuốt bao nhiêu máu thịt
của người vô tội, thêm vào cơ thể biết bao nhiêu ma lực, tu vi cũng tăng nhanh đột biến, Vương Dương lúc này đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương
đỉnh phong mạnh mẽ hơn Triệu Bân rất nhiều, cũng không biết Vương Dương
đã tu luyện loại công pháp nào hay là được truyền thừa những gì mà lại
có được thực lực khủng khiếp đến vậy. Ở độ tuổi của hắn ta mà đã đạt tới trình độ như vậy, chắc chắn Vương Dương phải có liên hệ với Ma Vực, nói không chừng hắn ta còn là Thánh tử của một trong số những dòng truyền
thừa từ thời Ma Vực giống như Ma Tử vậy.
“Năng lực tái sinh, Thuấn Thân Tuyệt Sát, hóa ra ngươi chính là Cơ
Ngân của Thiên Tông”, Vương Dương nhếch miệng cười nói, đôi mắt hằn đỏ
những tơ máu của hắn ta lóe ra ánh sáng cuồng bạo, phối hợp với hình
thái lúc này của hắn ta quả thật trông còn dọa người hơn cả lệ quỷ.
“Bất tử… không ngừng”, Triệu Bân dùng kiếm Long Uyên thi triển Lôi Phong quyết.
“Đúng là một thanh kiếm tốt”, Vương Dương âm hiểm cười nói, giữa lòng bàn tay của hắn ta dần hiện lên ma văn màu đen, hắn ta vươn tay ra nắm
lấy kiếm Long Uyên, từ lòng bàn tay toát ra một cỗ ma lực quỷ dị, dễ
dàng hóa giải kiếm uy của Lôi Phong quyết.
Gầm!
Tiếp theo lại xuất hiện một tiếng rồng ngâm kháng hồn.
Không ngờ Vương Dương cũng thông hiểu Thần Long Vẫy Đuôi, một con Ma
long đen sì sì phóng ra ngoài hất văng Triệu Bân, còn chưa đợi Triệu Bân định thân thì Vương Dương đã lao tới, đầu ngón tay phóng ra Ma quang
đâm thẳng vào giữa ấn đường của Triệu Bân, uy lực của một chiêu này hết
sức mạnh mẽ, người bị trúng đòn chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.
“Cút!”, Triệu Bân quát lên một tiếng, mở ra Thiên Cang hộ thể chấn bay Vương Dương.