Bát Nhã bị thương rất nặng, cô ta ôm lấy bờ vai ngọc của mình mà phát run, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu, Phật quang quanh
thân bị mờ đi, thậm chí niệm lực Phật gia cũng đã dần dần muốn tan
biến.
“Bát Nhã của Thiên Tông quả nhiên rất đẹp”, thanh niên áo đen mỉm
cười âm hiểm nói, hắn ta đang phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay và ngắm nhìn Bát Nhã, tựa như đang chiêm ngưỡng một bức họa đẹp, trong mắt của
hắn ta lúc này chỉ hiện lên sự ô hợp. Ai cũng yêu thích cái đẹp, hắn ta
cũng không ngoại lệ, nhưng theo một cách hết sức tà dâm.
“Trì hoãn ắt có biến”, lão già áo tím lãnh đạm nói, nhanh chóng vung kiếm lên.
“Giết cô ta bây giờ cũng thật đáng tiếc, ta còn chưa được nếm qua
hương vị của tín đồ Phật gia, cảm giác chắc chắn sẽ rất tuyệt diệu”,
thanh niên áo đen liếm mép, âm hiểm cười như lệ quỷ, sự tà dâm trong ánh mắt lại càng lúc càng đậm hơn, hắn ta đã tưởng tượng ra cảnh Bát Nhã ở
dưới thân hắn ta và cảm thấy nóng hết cả người.
“Tật xấu này của ngươi khi nào mới có thể sửa được đây?”, lão già áo
tím liếc mắt một cái nói, sau đó lão ta cũng thu kiếm lại, những chuyện
nam nữ này lão ta không hề cảm thấy hứng thú, cũng không rảnh xem mấy
cảnh thân mật.
Thanh niên áo đen im lặng, hơi giơ tay lên, năm ngón tay hướng về phía Bát Nhã.
Đột nhiên Bát Nhã bị hút tới, vết thương của cô ta quá nặng cho nên không thể chống cự được nữa.
“Chết thế này thật sự nhục nhã”, Bát Nhã lẩm bẩm, cô ta đã yếu đuối
đến mức không còn sức tự sát, chỉ có thể để mặc cho bản thân bị hút tới, tín đồ Phật gia lúc này cũng đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, cô ta đang hoảng sợ giống như đã nhìn thấy thần chết tới gần ngoác miệng cười dữ tợn với mình.
Đột nhiên vào lúc này phía sau lưng cô ta đã xuất hiện thêm một bàn tay kéo cô ta trở lại.
Bàn tay đó tất nhiên là của Triệu Bân, cuối cùng hắn cũng đã đến đúng thời khắc mấu chốt.
Thanh niên áo đen mất cảnh giác cho nên bị trúng phải một quyền, phải lui về phía sau.
Sau khi lui về phía sau thì đầu của hắn ta cũng liền rời khỏi thân,
từ khoảng cách này hắn ta không thể nào tránh khỏi Thuấn Thân Tuyệt Sát
của Triệu Bân, chủ yếu là bởi vì hắn ta đã thả lỏng cảnh giác, còn không có chân nguyên hộ thể khiến cho Triệu Bân có thể dễ dàng giết chết hắn
ta chỉ bằng một kiếm.
Đầu của thanh niên áo đen lăn lông lốc xuống đất.
Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy nét mặt của hắn ta vẫn còn hết sức tà dâm, mà trong sự tà dâm còn có chút buồn bực, đột nhiên lại có thêm kẻ
nào xuất hiện chém hắn ta một kiếm tuyệt sát, nhanh đến mức hắn ta còn
không kịp kêu lên tiếng nào, chẳng những phá hỏng chuyện tốt của hắn ta
mà còn tiễn hắn ta thẳng xuống quỷ môn quan.
Mọi thứ đều diễn ra nhanh như chớp.
Lão già mặc áo tím đã đi cũng ngay lập tức quay lại.
Những gì lão ta có thể thấy chỉ còn là thân thể lảo đảo của thanh
niên áo đen, và đầu của hắn ta đã rơi xuống đất như một quả dưa hấu. Sau khi lảo đảo thì thân thể của hắn ta cũng ngã nhào trên mặt đất, chuyện
này khiến cho lão ta cảm thấy hết sức hãi hùng, đồng bọn của lão ta đã
chết mà không kịp kêu lên một tiếng nào!
Bát Nhã cũng giật mình nhìn lại.
Thật ra thì cô ta không hề nhìn thấy rõ người vừa ra tay, chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo phía sau lưng.
Nhưng cô ta nhận ra Thuấn Thân Tuyệt Sát, cho nên trong chớp mắt cô
ta cũng nhân ra Cơ Ngân, cô ta chưa từng nghĩ mình sẽ gặp hắn ở đây,
cũng chưa từng nghĩ vào lúc nguy nan nhất thì người cứu mình lại là đệ
tử của đỉnh Tử Trúc.
“Ngươi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT