Thế là, Triệu Bân cầm cung Bá Vương, đi tới đi lui trong hầm đá,
thỉnh thoảng còn giơ tay lên, gõ cung Bá Vương lên tường và cửa đá, âm
thanh vang lên đùng đùng cứ như đang gõ lên tấm sắt. Không phải cửa đá
và tường cứng mà là cấm chế được khắc bên trong nó đã gia tăng độ cứng
của cửa đá và các bức tường.
Hắn gõ một vòng nhưng vẫn không nghiên cứu ra được manh mối gì.
“Lúc thông minh thì ngươi rất thông minh”, Nguyệt Thần lại nói.
Triệu Bân nghe thấy vậy thì không kiềm được, tằng hắng một tiếng.
Nguyệt Thần chỉ nói nửa câu, còn nửa câu còn lại, chắc là “lúc không
thông minh thì thằng nhóc nhà ngươi đúng là một tên đần mà”.
“Ta đã hiểu rồi”.
Triệu Bân vỗ đùi, đột ngột đứng lên.
Hắn lại đến trước cửa đá, đứng đối diện với cửa đá, cách cửa đá ba bốn trượng.
Sau đó, hắn kéo cung, cung là cung Bá Vương, còn tên chính là thiên
lôi của hắn, hắn đã truyền chân nguyên và thiên lôi vào cung Bá Vương,
tạo thành một mũi tên lôi đình. Nếu như hắn tính toán không nhầm thì chỉ có mũi tên được bắn ra từ cung Bá Vương mới có thể mở được cánh cửa đá
này ra, cấm chế chỉ nhận ra tên được bắn ra từ cung Bá Vương, những thứ
khác đều không có tác dụng.
Hắn kéo căng cung như trăng tròn.
Tên lôi đình rung lên ù ù, còn có thêm khí Huyền Hoàng tăng thêm sức mạnh.
“Một cây cung thật bá đạo”.
Mũi tên vẫn chưa được bắn ra mà trong lòng Triệu Bân đã cảm thấy kinh ngạc. Lúc hắn kéo hết cỡ cung Bá Vương thì mới biết độ bá đạo của cây
cung này. Uy lực của mũi tên Lôi Đình kết hợp với cây cung này cũng tăng lên không ít, vì vậy mới nói, uy lực của mũi tên được bắn ra từ cây
cung này tự khắc được gia tăng.
“Mở ra cho ta”.
Triệu Bân khẽ hét lên một tiếng rồi buông dây cung ra.
Tên Lôi Đình được bắn ra, giống như một tia chớp với khả năng xuyên thủng cực lớn, đâm xuyên cửa đá.
Bốn bức tường xung quanh cũng rung lên, những cấm chế được khắc bên trên cũng lần lượt biến mất.
“Mở”.
Triệu Bân xuất chiêu Hám Sơn Quyền, đập tan cửa đá, chuyện này đã
chứng minh cho dự đoán trước đó của hắn là đúng, không phải cửa đá cứng
mà là cấm chế trên cửa đá, và cũng chỉ có mũi tên được bắn ra từ cung Bá Vương mới có thể mở cửa được.
“Uy lực mạnh thật”.
Triệu Bân ôm cung Bá Vương, hà hơi vài cái rồi dùng ống tay áo chà
lau sơ, chà đến sáng bóng. Đúng là một cây cung đầy sức mạnh, cũng không biết do vị tiền bối nào đã đúc ra nó để hắn được lời thế này.
“Đa tạ tiền bối đã ban tặng”.
Lúc ra khỏi hang núi, Triệu Bân còn không quên chắp tay hành lễ.
Báu vật này đáng giá hơn vàng bạc châu báu rất nhiều.
Sau khi hành lễ, hắn mới quay lưng, dùng bùa lơ lửng, tiến lên lại từng bước.
“Đi đâu đó?”, Nguyệt Thần chậm rãi nói.
“Về nhà”.
“Bảo bối lớn vậy mà không cần sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT