Triệu Bân liếc nhìn Ma Tử hỏi: “Chỉ có ngươi và ta thôi sao?”

“Hai người là đủ rồi”, Ma Tử mỉm cười đáp.

Ngẫm lại đêm đó Thi Sơn cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong cũng không giống bị bọn họ giết.

Triệu Bân nghe xong thì giật giật khóe miệng, cường giả Ma gia chắc cũng không ít, thế mà lại để cho đích thân Ma Tử đi ám sát.

Nên mang thêm vài người nữa để đánh hội đồng.

Ma Tử cũng muốn thế nhưng Ma gia lúc này thật sự không có đủ nhân lực.

Ma gia là dòng truyền thừa yếu nhất, cho dù muốn giữ thể diện cỡ nào cũng không được, cường giả của Ma gia cũng không có nhiều.

“Tại sao không tìm sát thủ La Sinh Môn?”, Triệu Bân vừa nhìn quanh vừa hỏi.

“Không có tiền”, Ma Tử ho khan nói.

“Đường đường là thánh tử Ma gia, truyền thừa của một trong chín đại Ma tướng mà lại không có tiền sao?”, Triệu Bân không thể nào tin được.

“Nhà ta chỉ còn một mẫu ba phân đất mà thôi, nghèo lắm!”, Ma Tử ngượng ngùng cười nói.

Nói xong hắn ta còn không quên nhìn Triệu Bân rồi nói thêm: “Nếu không như vậy thì ta cũng sẽ không tìm ngươi kết đồng minh!”

“Ta… chọn nhầm phe rồi sao?”, Triệu Bân ý vị thâm trường nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

“Đến đây”, Ma Tử đột nhiên đứng lên, điều hướng huyết điêu bay đi.

Triệu Bân cũng định thần lại, nhãn lực của hắn rất tốt, có thể nhìn thấy ở tận đường chân trời đang nổi lên một đám mây đen, hay nói chính xác thì đó là một con báo đen, ừm… loài báo có cánh.

Hai cái tên này cũng rất lớn gan, ngay lập tức điều khiển huyết điêu phóng thẳng tới đó.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu như có thể thì một kiếm tuyệt sát là tốt nhất.

Nhưng điều kiện tiên quyết là hai người phải phối hợp hết sức ăn ý với nhau.

Con báo bay và con huyết điêu đã tiếp cận nhau rất nhanh.

Đến tận lúc này Triệu Bân mới được nhìn rõ được khuôn mặt của Lữ Trác, đôi mắt của hắn ta đang phát ra ánh sáng âm trầm màu xanh lục, quả nhiên là cảnh giới Địa Tạng tầng 8, ngay cả khí chất mà hắn ta bộc phát ra cũng giống với sư phụ Tử Y Hầu của mình tận mấy phần, ai bảo chống lưng của hắn ta mạnh hơn người khác chứ?

Triệu Bân nhìn thấy Lữ Trác, Lữ Trác cũng nhìn thấy Triệu Bân và Ma Tử.

Thái độ của Lữ Trác không hề thay đổi, hay nói đúng hơn là tự cao tự đại.

Mắt phải của Ma Tử giống như một ngọn đuốc đã nhắm thẳng vào giữa ấn đường của Lữ Trác, mắt trái của Triệu Bân cũng lóe lên ánh sáng huyền dị nhắm thẳng vào giữa ấn đường của Lữ Trác. Không cần phải nói, đây là sự hiểu ý ngầm giữa hai người, không đánh thì thôi, đã đánh thì phải nhắm ngay vào vị trí yếu hại, cho dù là Địa Tạng tầng 8 thì cũng có thể bị giết chết chỉ bằng một kiếm.

Hửm?

Lữ Trác nhíu mày, dường như đã cảm nhận được dao động khác thường. Ngay sau đó, hắn ta nhìn thấy một ngọn liừa đen bốc cháy giữa ấn đường của mình. “Ma Luân Huyết Te?” Lữ Trác chợt biến sắc, kiếm khí chày giữa lòng bàn tay và ngón tay của hắn ta đã lột xuống một miếng da ngay giữa ấn đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play