Ngô Khởi vừa mới hét lên thì đã có tiếng sấm và tia chớp lướt qua màn trời.

Cả hắn ta cũng không biết tiếng hét của mình có sức mạnh ghê gớm đến thế.

“Tại… Tại sao trời lại tối đen rồi?”

“Sao cơ thể… Lại thấy lạnh lẽo thế này?’

Tất cả mọi người cũng ngửa đầu lên, cả mấy lão già trên đài cũng như Ngô Khởi cũng ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt họ là mây đen quay cuồng.

Đập vào mắt họ là sấm sét ầm vang.

Đám mây đen đó! Có thể nói một màu đen thuần túy, giữa ban ngày ban mặt, lại không có chút ánh sáng nào, cũng vì bầu trời tối tăm nên tia sét xé rách màn mây chói mắt hơn bao giờ hết, như con rắn đang bò tới bò lùi trong mây, từng tiếng sấm rền vang nghe như trời xanh đang nổi giận, rung động lòng người.

“Nhìn kìa! Trời sắp mưa rồi”.

Triệu Bân cũng diễn khá sâu, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn hệt như mọi người.



Cũng chẳng có ai quan tâm đến hắn, đều ngửa mặt nhìn trời, e là cơn mưa này sẽ rất lớn.

“Trốn đi, đó là thiên kiếp”, Linh Lung khẽ quát.

“Thiên kiếp?”, mọi người lập tức giật mình, vội vàng tháo chạy bốn phương tám hướng, cả mấy lão già trên đài cũng run rẩy, thảo nào lại tạo thành động tĩnh lớn như thế, thảo nào lại có uy áp đáng sợ như thế.

“Ai dẫn thiên kiếp đến vậy? Ăn no rửng mỡ hả?”

Tiếng mắng mỏ vang lên bốn phía, nhất là mấy lão già, gương mặt già nua đen kịt, thiên kiếp đâu phải thứ tốt lành gì, một người độ kiếp thì không sao, nhưng nhiều người tụ tập ở đây như thế, sẽ bị sét đánh tập thể đó.

“Thì ra là thiên kiếp!”, Triệu Bân cũng tạo nét sợ hãi.

Miệng thì nói thế nhưng chân hắn cũng không nhàn rỗi.

Cái gọi là không nhàn rỗi chính là chạy về phía tập trung đông người.

Ở đó nhiều người mà? Mấy lão già chạy lên bao vây hắn đâu có ít, vật họp theo loài, dù chạy cũng phải chạy theo bầy, vừa chạy vừa ngước lên nhìn trời.

Kỳ lạ, tại sao đám mây thiên kiếp lại bay theo bọn họ thế?

“Đóng cổng thành”, Linh Lung nhanh chóng ra lệnh.



Lệnh là do cô ta đưa ra, có trời mới biết đó là thiên kiếp của ai.

Vì thế tất cả mọi người ở ngoài thành đều có thể là người dẫn.

Thế thì không thể tùy tiện để họ tiến vào, nếu để người đó vào Đế Đô thì sẽ náo nhiệt lắm.

“Thiên kiếp của ai thì nhanh cái chân cút đi”, tiếng rống đầy tức giận vang vọng.

“Cơ Ngân, mau đi thôi”, Huyễn Mộng chen lẫn trong đám người kéo lấy Triệu Bân.

“Cách xa ta ra một chút”, Triệu Bân vùng vẫy, lại lẻn vào dòng người, nhìn chằm chằm đám người kia… Mấy lão già muốn đánh chết hắn không màng đến võ đức như thế quả thật không đáng mặt làm người, sét đánh chết các ngươi.

Huyễn Mộng sững người, không hiểu mô tê gì.

Không hiểu cũng không sao, Triệu Bân quay đầu lại nháy mắt một cái thì cô ta lập tức hiểu ra ngay.

“Hắn… Thiên kiếp của hắn?”, Huyễn Mộng ngơ ngác.

Đó là điều không thể Huyền Dướng tầng thứ hai không thể dẫn thiên kiếp tới mà. Vấn đề là chuyện lại xảy ra như thế đó, lúc lên tầng thứ hai hắn vẫn chưa vượt qua thiên kiếp. Nguyệt Thân còn không hiểu nổi huống chi là cô ta, mọi người ở đây đoán là ai cũng sẽ không đoán đến Cơ Ngân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play