Huyết Điêu phản ứng khá nhanh, dễ dàng tránh thoát được, tia máu liên
tục phóng ra, thanh niên cũng kéo cung tên ngắm bắn vào Triệu Bân và Đại Bằng.
Keng!
Triệu Bân ngự kiếm, tấn công bằng Tử
Tiêu, phòng thủ đỡ đòn bằng kiếm Long Uyên, đánh vỡ từng huyết mang của
Huyết Điêu, cũng chém trúng mũi tên của thanh niên áo trắng.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, một trận không chiến trên trời cao, hai người, hai chim công kích lẫn nhau tạo ra từng tia lửa.
Triệu Bân khá là tức giận, lần đầu được bay mà đã gặp phải một kẻ giết người cướp của, không bực mới lạ.
Quát! Quát!
Đại Bằng kêu lên không ngừng, nó cũng rất kích động, tâm linh của nó
tương thông với Triệu Bân, Triệu Bân tức giận, nó cũng tức giận.
Huyết Điêu đó cũng giận dữ, ánh mắt càng thêm cuồng bạo, sát khí càng
trở nên nồng đậm hơn, tốc độ tu vi đều nghiền ép không đè nén xuống
được.
“Ta muốn xem xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”, thanh niên hừ một tiếng, lại kéo cung lắp tên vào.
Coong!
Triệu Bân nhanh chóng vung phi đao ra, mỗi một cán dao đều đính thêm một bùa nổ.
Huyết Điêu tỏ vẻ khinh thường, nó không thèm nhìn cũng có thể dễ dàng
tránh thoát đòn tấn công này. Dù có thể đâm trúng thì nó cũng không bị
thương, nó có khả năng chịu trận rất giỏi.
Thế nhưng đến lúc
nhìn thấy bùa nổ trên phi đao, hai mắt nó đột nhiên trợn to, mà người
thanh niên kia cũng biến sắc. Mẹ kiếp, tên đó cũng có chiêu này nữa à?
Bùa nổ đâu ra nhiều thế?
Cái này không quan trọng.
Quan trọng là từng lá bùa nổ đã nổ tung, Huyết Điêu vốn dĩ đang lao
xuống dưới bỗng bị nổ bay lên trời, máu văng ra tung tóe. Nó đúng là có
khả năng chịu đánh tốt thật, bị nổ như thế mà nó lại không chết, chỉ bị
gãy cánh, máu văng ra như mưa. Chỉ còn lại một cánh nên bay không vững
nữa khiến nó loạng choạng.
Thanh niên đó cũng không khá hơn là
bao, mặc dù Huyết Điêu bị uy lực của bùa nổ nhưng cũng bị ảnh hưởng đôi
chút, suýt nữa bị nổ tung. Áo trắng như tuyết giờ đã bị nhuộm đỏ toàn
bộ, có máu của Huyết Điêu, cũng có máu của hắn ta, người và vật cưỡi đều bị bùa nổ làm cho ngơ ngác ngẩn ngơ.
“Đi, đi mau!”
Thanh niên hừ một tiếng, tay trái bụm cánh tay phải, điên cuồng hét lên. Hắn ta đã xem thường Triệu Bân, bị đánh không kịp trở tay. Với cái thân tàn của Huyết Điều bây giờ, nếu còn chiến đấu trên không nữa thì đó mới là bia đỡ đạn thật.
“Đi?”
Triệu Bân cười khẩy, sau đó đuổi theo sát sao, Đại Bằng cũng rất phối hợp với hắn. Huyết Điêu chỉ
còn lại một cánh nên chẳng những bay không vững mà tốc độ còn giảm xuống cả ngàn trượng. Đã vậy rồi mà Đại Bằng không đuổi kịp nữa thì đúng thật là vô dụng.
Triệu Bân hai tay cầm hai thanh kiếm đuổi theo
đánh, không thèm nhìn đến thanh niên áo trắng mà chỉ lo đánh vật cưỡi
của hắn ta. Trên đất liền, đánh người trước đánh ngựa sau, còn đây là
trên không nên ngược lại, muốn đánh người thì phải đập chim trước. Với
độ cao này, nếu có ngã xuống thì dù là cảnh giới Huyền Dương, kẻ đó cũng chỉ còn kết cục thịt nát xương tan.
“Ngươi muốn đánh ta đến chết mới thôi phải không?”
Thanh niên hét lớn, tức giận đến đau ruột đau gan, từ ngày có Huyết
Điêu, hắn ta chưa từng thua cuộc khi đánh nhau trên không. Hôm nay là
lần đầu tiên vật vã như vậy, đường đường là Chân Linh đỉnh cao thế mà
lại bị một Chân Linh tầng hai đuổi đánh.
“Thế giữ ngươi lại ăn Tết à?”
Triệu Bân lớn tiếng nói, điều khiển kiếm bay đến rạch một nhát trên người Huyết Điêu.
Phụt! Phụt!
Cảnh tượng sau đó vô cùng đẫm máu, Huyết Điêu chạy trốn, Đại Bằng đuổi
theo, Triệu Bân khống chế từng kiếm rồi từng kiếm đánh về phía Huyết
Điêu khiến nó kêu thảm thiết liên tục, một vật cưỡi khá có thực lực đã
trở thành một con chim tắm máu.
“Chết tiệt!”
Thanh
niên nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận nhưng hắn ta lại không
thông thạo kỹ năng ngự kiếm nên khó mà tấn công từ xa. Hơn nữa Huyết
Điêu đã rất thê thảm rồi, nó bị thương khắp thân, từ trước đến giờ hắn
ta chưa ăn thiệt như vậy.
Keng!
Tiếng kiếm vang lên chói tai, Tử Tiêu lại lao đến, thân kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo đâm trúng vào Huyết Điêu.
A…!
Huyết Điêu có thể nói tiếng người, nó thảm thiết kêu lên, không thể
chống đỡ được nữa mà rơi từ trên cao xuống. Nhìn từ xa thì thấy một
luồng ánh sáng màu máu vẽ nên một đường cong rất đẹp rồi đâm vào một
đỉnh núi. Không bất ngờ Huyết Điêu đâm sầm vào núi, thịt nát xương tan,
còn thanh niên áo trắng chắc hẳn cũng bị tàn phế nửa người.
“Giết!”
Triệu Bân hô lên một tiếng đuổi theo sát sao, hắn muốn nhân lúc hắn ta không còn sức thì tấn công hắn ta.
Thế nhưng Đại Bằng bay chưa đến hai ba trượng, vèo một cái đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Không còn nó nữa thì Triệu Bân lại rơi vào tình thế nan giải, không còn vật cưỡi thì hắn sẽ ngã xuống. Hắn lại quên Đại Bằng không thể so với
yêu thú và linh thú đã được huấn luyện, nó thuộc loài thú thông linh,
thời gian thông linh đến thế giới này bị hạn chế, đến lúc nó sẽ phải
quay về linh giới.
Nhưng hắn may mắn hơn thanh niên, bên dưới là một hồ nước, có rơi xuống đó hắn cũng không toi mạng.
Hồ nước đó rất trong và sạch, nước hồ bập bềnh, gợn sóng lăn tăn, quan
sát kỹ thì sẽ thấy bên bờ hồ có mấy bộ yếm áo màu sắc sặc sỡ của phụ nữ
được xếp gọn gàng.
Không cần nói cũng biết có người đang tắm ở đó.
Tất nhiên Triệu Bân như thiên thạch từ trên trời rơi xuống không biết những cái này.
Ngay lúc hắn rơi vào hồ, mặt nước gợn sóng có một người ngoi lên từ trong hồ, là một người phụ nữ, mái tóc ướt đẫm.
Thế này cũng khá trùng hợp, người phụ nữ vừa ngoi lên không biết chuyện gì thì lại bị Triệu Bân nện trúng, bọt nước văng tung tóe, bắn lên cao, còn phát ra âm thanh lảnh lót.
Nguyệt Thần thổn thức líu lưỡi không thôi.
Có vô vàn sự trùng hợp.
Thiếu gia nhà họ Triệu lại chiếm một nửa sự trùng hợp đó.
Cũng lạ thật, sao tên võ tu này đi đâu cũng gặp phải mệnh đào hoa thế nhỉ?
Phụt!
Trong phút chốc, Triệu Bân là người ngoi lên mặt nước trước.
Sau đó chính là cô gái kia.
Bốn mắt nhìn nhau, cả thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT