Bà ấy quá hiểu Tử Y Hầu, thống soái hoàng ảnh vệ cao cao tại thượng nói được là làm được. Lão sẽ đồ sát Triệu gia, tộc nhân, con cháu… sẽ trở thành vật bồi táng đáng thương.

Nhưng bà ấy thực sự không biết tí ti gì về thứ được gọi là “bí mật” kia.

Tử Y Hầu đi rồi, bỏ lại một mảng tăm tối cho tầng thứ chín của Hình Tháp.

“Bóng tối sẽ khiến ngươi nhớ ra điều gì đó”.

Tử Y Hầu lạnh lùng nói, dưới ánh sao lác đác là một gương mặt dữ tợn và đáng sợ.

Không còn ánh sáng, Triệu Bân không thấy được mẹ mình nữa.

Qua hồi lâu, hắn mới run rẩy bỏ kính viễn vọng xuống, nước mắt đầm đìa trên mặt.

Một lúc sau, hắn mới đột nhiên xoay người, bởi vì trong phòng có thêm người khác từ bao giờ, đang đứng sau lưng hắn ở khoảng cách không quá xa, lặng lẽ nhìn hắn như một u linh, không biết đã tới được bao lâu.

“Là người đó”.

Triệu Bân lầm bầm một tiếng, dù trong bóng tối vẫn có thể nhìn ra.



Người này chính là người đàn ông trung niên một tay Trấn Ma Ti gì đó mà ban ngày hắn đã gặp ở trà quán.

Người đàn ông không nói gì, quả thực đã đến rất lâu rồi, chỉ không quấy rầy thôi.

“Tiền bối, trùng hợp quá!”

Triệu Bân điềm tĩnh nói, bao nhiêu nước mắt đã tiêu biến hết. Hắn cũng lấy kiếm Long Uyên ra, chỉ cần một thoáng chốc cũng có thể thuấn thân giết chết người đàn ông trung niên. Hắn không muốn chuyện hắn nhìn lén Hình Tháp đồn khắp đế đô. Một bước đi sai là vạn kiếp bất phục, giết người diệt khẩu… là điều cần thiết.

“Đi thôi!”

Người đàn ông trung niên một tay cất giọng khàn khàn, bước từng bước tới, khi ngang qua chiếc bàn, người này còn nhẹ nhàng đặt hộ tâm kính của mình lên bàn, ngụ ý rõ ràng: Miếng hộ tâm kính này là của ngươi rồi!

Triệu Bân nhíu mày, sát ý bỗng chốc tan biến sạch.

Người đàn ông trung niên đã đến rất lâu, không nhằm lúc hắn đang nhìn về phía Hình Tháp để ra tay, cũng không gọi người tới, hiển nhiên không muốn người khác biết; tặng hắn miếng hộ tâm kính cũng vì không muốn đối địch với hắn. Hắn thu kiếm lại, sải bước đi sượt qua người đàn ông trong bóng tối. Khi ngang qua chiếc bàn, hắn tiện tay cầm miếng hộ tâm kính.

Trước khi ra ngoài, hắn còn ngoái lại nhìn một lần.

Đập vào mắt là cảnh người đàn ông một tay đứng trước cửa sổ, cũng cầm kính viễn vọng len lén nhìn về Hình Tháp.

Có lẽ đây là nguyên nhân khiến người này không muốn kinh động tới người ngoài.



Nói cho cùng, họ là cùng một loại người, có một ai đó quan trọng đối với mình bị nhốt trong Hình Tháp đáng ghét, thế nhưng thế hèn lực mỏng, chỉ dám nhân lúc tối tăm mịt mù lẻn vào thanh lâu để lén lút nhìn về phía đó từ nơi này.

Tâm trạng của Triệu Bân, người đó hiểu.

Tâm trạng của người đó, Triệu Bân cũng hiểu.

“Đa tạ tiền bối!”, Triệu Bân chắp tay hành lễ, quay người rời đi.

Người đàn ông trung niên không vạch trần hắn, hắn cũng sẽ không vạch trần người ta.

Cùng là người có tâm sự, chắc hẳn đồng bệnh tương liên, đều dùng phương thức hèn mọn nào đó sống chui lủi như chó, không biết ngày nào mới được sống cho ra hồn người. Người đàn ông trung niên là thế, hắn cũng vậy.

Dưới ánh trăng sáng, Triệu Bân quay về tiểu viện.

Đã gặp được mẹ, bà ấy vẫn yên ổn, cuối cùng hắn cũng yên tâm.

Hắn lấy miếng hộ tâm kính mà người đàn ông kia tặng ra, luyện thành Độn Giáp Thiên Tự khắc lên Long Uyên. Mỗi lần như thế, Long Uyên rung lên cực kỳ mạnh, mấy Độn Giáp Thiên Tự khác cũng rất sôi nổi, giống như có một loại liên hệ nào đó, như thể gặp được người thân vậy, cực kỳ phấn khích.

“Thiên Tự thú vị nhỉ!”, Nguyệt Thân sở cầm. Nói thật lòng, cô ta không biết chữ này có lai lịch từ đâu, chắc hẳn cũng ẩn giấu bí mật nào đó. “Không tệ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play