“Sao có thể như thế được”.
Thần thái của Nguyệt Thần trông cực
kỳ đặc sắc, nhìn đống lông chim rồi liếc nhìn Triệu Bân, ngươi đỉnh đấy! Thế mà ngươi gọi được nó ra, lão nương đã xem thường ngươi quá rồi.
“Nó mắng ta”.
“Mắng ngươi là đúng rồi!”, Nguyệt Thần ngồi dậy, không ngừng cảm thán, đảo mắt đánh giá đống lông chim.
Đây không phải là loài chim thông thường đâu.
Đây là một con Đại Bằng cánh vàng hàng thật giá thật, sở dĩ nó biến
thành bộ dạng như thế này chắc hẳn vì đã gặp phải biến cố nào đó ở linh
giới, ví dụ như đang độ kiếp, hoặc ví dụ như đang tự mình lột xác, trùng hợp làm sao mà bị Triệu Bân bắt gặp, sơ ý bị lôi đến nơi này. Đã vậy,
dường như hình như cũng không thuận lợi lắm, khiến một con Đại Bằng cánh vàng giống như một con quạ. Trên mình nó còn dính máu tươi, hiển nhiên
“Niết bàn” chưa hoàn chỉnh, không chỉ chưa hoàn chỉnh mà còn bị đánh
xuống mức thấp nhất vì thuật thông linh sai sót này, tu vi toàn thần gần như tan tác hết.
Với đủ thứ nguyên nhân này, mắng Triệu Bân là còn nhẹ đấy. Nếu nó vẫn còn thần lực, chắc sẽ xé xác Triệu Bân ra làm
nhiều mảnh. Sớm không gọi muộn không gọi, cứ phải đúng vào lúc này, vốn
đã khó chịu rồi, thuật thông linh của ngươi còn làm cho ông đây trở tay
không kịp!
“Ngươi biết bay không”.
Triệu Bân đã ngồi
thụp xuống, lấy một cái que chọc chọc vào đống lông chim, nói cho chuẩn
xác hơn là Đại Bằng cánh vàng. Nhãn giới của hắn có hạn nên không biết
đây là loại động vật này, chỉ biết rằng thứ này có bề ngoài không ra gì, đã vậy còn rất có địch ý với hắn, ngay ban nãy nó còn mắng hắn.
“Cút!”
“Đừng mắng người nữa!”
“Lão tử còn muốn giết người đây?”
“Ai chọc gì tới ngươi hả?”
Một người một chim bắt đầu cãi nhau, Đại Bằng giận sôi gan. Nếu không
phải vì tu vi gần như tan tác hết, chắc hẳn nó đã nuốt chửng Triệu Bân
rồi.
Triệu Bân khá mờ mịt, tự dưng bị mắng cho một trận, không khỏi tức giận.
“Ngươi đúng là “nhân tài” mà!”
Nguyệt Thần lẩm bẩm, cô ta thực sự xem thường Triệu thiếu gia rồi. Đủ
thứ thông linh không đạt tiêu chuẩn mà vẫn triệu hồi được một con, còn
là một con Đại Bằng cánh vàng.
Điều khiến cô ta kinh ngạc hơn
lập tức xảy ra ngay sau đó, khi trên mi tâm của Triệu Bân có thêm một ký hiệu cổ, cùng lúc đó, trong mắt của Đại Bằng cánh vàng cũng có ký hiệu
tương tự.
“Tự động kết thành khế ước!”
Nguyệt Thần
nhướn mày, cô ta cũng mới thấy chuyện này lần đầu. Với sự kiêu ngạo của
Đại Bằng cánh vàng, làm sao có thể làm linh thú khế ước của một võ tu
nho nhỏ, tuyệt đối không phải do cho chủ động ký khế ước, chắc hẳn là bị động.
“Sao lại như thế được”.
Đại Bằng cánh vàng hừ
một tiếng, nó còn chưa đồng ý mà! Khế ước từ đâu ra chứ, còn phải ký với một võ tu cảnh giới Chân Linh! Nó là ai chứ, nó là Đại Bằng cánh vàng,
là sự tồn tại sánh ngang với thần thú, cho dù một vị tiên tới tìm nó còn ngó lơ, huống hồ là người phàm.
“Thế là ký khế ước rồi à?”
Triệu Bân sờ sờ mi tâm, lầm bầm tự hỏi. Ký khế ước cùng linh thú cần đôi bên đồng ý, hắn còn chưa đồng ý mà?
“Hóa giải đi!”
Đại Bằng cánh vàng phẫn nộ rống lên, hai mắt tóe lửa.
“Giải kiểu gì?”
Triệu Bân nhìn về phía Nguyệt Thần, nói thật thì hắn cũng không ưa gì
con chim này, vừa xuất hiện đã mắng hắn té tát, thôi thì tìm một con
nghe lời vẫn hơn. Trong thuật thông linh cũng nói rằng nếu chê thì có
thể đổi, hắn phải đổi con nào trông thật bá khí, vừa có thể bay vọt lên
trời mà trông còn đáng sợ ấy.
Giải?
Nguyệt Thần bị
chọc cười, nhìn cho kỹ đi, đấy là Đại Bằng cánh vàng, bao nhiêu tiên
nhân tranh giành đòi ký khế ước với nó, ngươi nhìn còn chẳng buồn nhìn,
bây giờ tự động ký khế ước, vui còn chẳng kịp nữa kìa? Thế mà ngươi đòi
hóa giải.
Thế nhưng, về khoản tự động ký khế ước, cô ta rất
kinh ngạc. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một khả năng là thuật thông linh mà Triệu Bân dùng không giống với người khác, thông linh là ký khế ước.
“Giải, mau giải cho ta!”
Đại Bằng cánh vàng vẫy vẫy
đôi cánh, nhào về phía Triệu Bân, hai cái móng của nó cào loạn xạ. Khế
ước cần đôi bên đồng ý mới có thể ký được, đương nhiên đôi bên đồng thì
cũng có thể hóa giải được. Nó không muốn dính dáng gì tới cái thứ này,
nếu quay về, đồng loại sẽ cười nhạo nó, nó làm sao còn mặt mũi mà lăn
lộn.
“Cào hả, ta cho ngươi cào”.
Triệu Bân bất chấp,
xông lên ấn con chim kia xuống. Ban nãy mới mắng ta, ta đã không thèm
chấp nhặt với ngươi rồi, còn hăng máu nữa hả.
Linh thú tới từ linh giới hình như cũng không mạnh lắm, chỉ vài ba chiêu đã bị xử lý đến ngoan ngoãn hẳn.
Xong chuyện, Triệu Bân còn tìm một sợi dây thừng, trói nó cứng ngắc rồi treo lên cây.
Chậc chậc chậc!
Đến cả tâm thế như Nguyệt Thần cũng không khỏi chặc lưỡi. Đại Bằng cánh vàng kiêu ngạo đến mức nào hả, thần thú gặp nó cũng phải giữ thể diện
vài phần, thế mà bây giờ bị một võ tu Chân Linh treo lên cây, đúng là
kinh hãi thế tục.
Nghĩ cũng phải thôi, tu vi của con Đại Bằng
cánh vàng này gần như tan tác hết, luận về cảnh giới còn không cao bằng
Triệu Bân. Nếu đánh nhau thì nó thua xa, thêm cả lớp vỏ bọc Đại Bằng này hiển nhiên cũng không phải thể xác của nó. Phen thông linh này thật thú vị.
“Thằng nhãi kia, đợi ông mày hồi phục, ông đấm chết mày”.
Đại Bằng cánh vàng vẫn đang mắng chửi, đã bị trói rồi mà còn mắng rất
hăng. Từ khi có linh trí đến nay, nó chưa bao giờ mất mặt đến vậy, huống hồ đối phương còn là một võ tu nhỏ nhoi, ký xong khế ước này mà quay về thì nó không còn thể diện nào nữa.
“Ngươi còn nói như thế nữa thì ta sẽ hầm ngươi luôn!”. Triệu Bân xách kiếm, bứt lông, chặt nhỏ, có thể hầm một nồi to.
Ưm...!
Không đợi hắn chặt chém, hắn đã nghe thấy Đại Bằng khẽ rên một tiếng.
Nếu nó có thần thái, chắc hẳn sẽ rất đau khổ. Đôi mắt vốn bốc hỏa kia bị bao phủ bởi sự mờ mịt, đến sau cùng còn biến thành đờ đẫn.
“Hay lắm, ký ức cũng bị khóa lại rồi”.
Nguyệt Thần thở dài một tiếng, phen Niết bàn thoát xác của Đại Bằng quả thực đã biến thành khổ nạn nhờ Triệu Bân. Bị khóa chặt ký ức thì có thể quay về được hay không còn khó nói đấy. Đại Bằng không giống với các
loài dị thú khác, chuyện Niết bàn của tộc này về cơ bản thập tử nhất
sinh.
Bây giờ nhìn lại, phen thông linh của Triệu Bân cũng coi
như cứu được Đại Bằng, nếu không có lẽ không chỉ đơn giản là ký ức bị
khóa lại hay tu vi tan tác, chắc hẳn là bị hủy diệt rồi.
“Tú Nhi, có đổi con khác được không”.
Triệu Bân cười ha hả, vẫn đang nghe xem phá giải khế ước thế nào. Hắn thực sự không ưa con chim này.
Chính vì tin nên chân tay hắn cực kỳ nhanh nhẹn, cởi trói cho Đại Bằng, còn không quên dùng chân nguyên chữa thương cho nó, ý tứ rất rõ ràng:
chúng ta không đánh không quen, đừng ghi thù nhé.
Cạc cạc! Cạc cạc!
Đại Bằng há