Triệu Bân không biết, cả đường đi cứ cúi đầu xem, hết sức tĩnh tâm để cảm nhận.

Nếu bây giờ có đủ thời gian, hắn sẽ cởi giày ra để cảm nhận, tiếp xúc trực tiếp với đại địa như thế mới có thể cảm nhận rõ ràng hơn, đi đến đâu chân cũng có cảm giác nóng rực, nếu hắn đoán không lầm thì linh mạch dưới Đế Đô không hề nhỏ, thậm chí còn nóng hôi hổi.

Cảm giác thế này, không phải ai cũng có, ít nhất thì Sở Vô Sương không cảm nhận được.

Còn hắn là nhờ hiểu được một phần đại địa linh chú nên mới mơ hồ bắt giữ được.

Chỉ có một điều không thể chắc chắn được là Đại Hạ có bao nhiêu người biết dưới Đế Đô có linh mạch.

Theo hắn nghĩ, chắc chắn số lượng đó không quá năm.

“Ở đây đi”, Sở Vô Sương dừng lại, chọn một tửu quán nhỏ.

Chọn tửu quán nhỏ là vì ở đây ít người.

Hết cách rồi, người nào đó quá chói mắt, đến nơi đông người rất dễ bị nhận ra, thế sẽ ầm ĩ lắm.

Triệu Bân cũng tùy ý, đó cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi, chọn nơi nào cũng được.

Chọn tửu quán nhỏ cũng tốt, ít người yên tĩnh.

Tửu quán làm ăn không tốt lắm, chỉ có mấy bàn ngồi.



Chỉ có từng đó thôi nhưng mấy người họ lại bàn tán cực kỳ hăng hái, chuyện đêm nay cũng ầm ĩ quá mà.

Hai người không nói gì nhiều, đi thẳng lên tầng hai, chọn một bàn gần cửa sổ, tùy ý chọn rượu và thức ăn, đây là lần đầu tiên ngồi cùng nhau nên cô nương kia không được tự nhiên lắm, còn có chút căng thẳng!

“Sư tỷ, đến Hình Tháp có cần giấy thông hành không”, Triệu Bân như một người cực kỳ biết điều, lấy ra bầu rượu rót cho Sở Vô Sương một ly, thốt ra một câu hỏi hết sức tùy ý nhưng thực chất là đang thăm dò bí mật.

“Có”, Sở Vô Sương khẽ đáp, có đề tài để nói thì cũng không đến nỗi căng thẳng như thế.

“Ai là người có được giấy thông hành?”, Triệu Bân vội vàng hỏi.

“Tại sao lại hỏi thế”, Sở Vô Sương nhìn lướt qua Triệu Bân.

“Tò mò”.

“Đế Đô chỉ có ba người sở hữu giấy thông hành: Tử Y Hầu, Đại Tế Tư hoàng tộc, hoàng phi Vũ Linh”.

“Thế…”

Triệu Bân nghe xong bèn nhíu mày, ba thân phận đó, người sau cao quý hơn người trước, người sau đáng sợ hơn người trước, đồ đệ Hồng Uyên như Linh Lung cũng không có được giấy thông hành, xem ra lấy giấy thông hành… Là chuyện không thể rồi, nhưng cũng không phải là không có cơ hội, Đào Tiên Tử cũng mượn được, có lẽ là mượn hoàng phi Vũ Linh, tìm ba người này dễ hơn tìm Hồng Uyên, Hồng Tước và hoàng đế Đại Hạ nhiều.

“Hai tiểu hữu này hăng hái quá nhỉ!”, Triệu Bân đang suy nghĩ thì một lão già gầy gò tìm tới, bắt tay cười hơ hớ, nụ cười đó không hề bình thường tí nào, nhìn kiểu nào cũng thấy đáng khinh.

“Có việc gì hả?”, Triệu Bân ngắt mạch suy nghĩ hỏi. “Có muốn lấy bảo bối không”, lão giả gây nhìn Triệu Bân rối lại nhìn Sở Về Sương. Nháy mắt như giật kinh phong, cộng thêm hàm răng vàng vẫn còn rắn chắc của lão ta thì lại càng đáng khinh. “Không cần”. Triệu Bân và Sẽ Vô Sưóng đều trả lời rất diết khoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play