Màn đêm sâu thẳm, ánh trăng sáng ngời.

Đường cái Đế Đô vẫn náo nhiệt như thế, những nơi có người thì không bao giờ thiếu những lời bàn tán, có thể thấy chuyện tối nay đã được người nào đó cải biên thành một giai thoại, mặt trời vừa lên, nó sẽ được lan truyền rộng rãi.

“Cảm ơn sư tỷ, làm phiền rồi”, tiếng cảm ơn của Triệu Bân khá là chân thành tha thiết.

“Rượu thanh lâu có ngon không?”, Sở Vô Sương liếc sang, ngọn lửa trong mắt vẫn hừng hực cháy.

“Cũng ổn”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.

Nếu nói cho Sở Vô Sương là hắn đi làm chính sự thì chắc cô nàng này sẽ không tin.

Ngẫm lại cũng đúng, ai đến thanh lâu lại chả làm chính sự, uống hoa tửu là phải trả tiền đấy.

“Lần tới bị tóm còn tìm ta đi đón về nữa không?”, Sở Vô Sương cười nhìn Triệu Bân.

“Cái đó… Phải xem coi bị ai bắt”, Triệu Bân bùi ngùi nói, nếu vẫn bị đám Ngô Khởi tóm thì hẳn là tin tức sẽ tiếp tục gửi về Sở gia, giống lần này, nhiều người như thế lại cố tình chọn Sở Vô Sương.

Nói đi nói lại, hắn còn phải cảm ơn Ngô Khởi.

Nếu gọi Vân Yên đến nhận người thì thôi chắc hắn chẳng cần đi ra nữa.

Nhưng e là Ngô Khởi sẽ không có cơ hội bắt hắn nữa.

Chờ xem! Trễ nhất là ngày mai, tên đó sẽ bị mất chức.

Điều hoàng ảnh vệ đi bắt thanh lâu thế này, nếu đầu óc không bị lừa đá thì hẳn là chẳng ai làm được như thế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Nhìn lại Sở Vô Sương, đã không còn là hai mắt bốc lửa đơn giản như thế nữa, còn có xúc động muốn đánh người, nghe Triệu Bân nói thì có vẻ hắn vẫn còn ý định chạy đến thanh lâu? Vẫn muốn đi uống hoa tửu?

Theo lẽ thường thì hẳn là những lúc thế này Tú Nhi sẽ nhảy ra tranh thủ cơ hội.

Theo lẽ thường thì hẳn là cô ta sẽ lên tiếng thay Triệu Bân.

“Không nói nữa, không thể cố gắng nổi nữa rồi”.

Nguyệt Thần xua tay, nói thêm gì nữa cũng thế thôi, tên này từ khi lấy vợ về đã mất đi khả năng tán gái rồi, dâng đến tận miệng vẫn không thèm, còn chờ mong hắn sẽ làm gì được nữa!

“Để thể hiện lòng biết ơn, ta sẽ mời sư tỷ ăn cơm”, Triệu Bân cười nói.

“Được!”, Sở Vô Sương đáp lời, khiến Triệu Bân không kịp trở tay, lẽ ra chỉ là một lời khách sáo, nói xong ai về nhà nấy, không ngờ cô nương này lại nghiêm túc như thế, không theo lẽ thường chút nào.

Cái miệng nói thì cái thân đi mà chịu.

Tìm một tửu lầu nào đó, nhanh chóng ăn, nhanh chóng đến thanh lâu.

Hai người sánh vai cùng đi, hai mắt cứ nhìn dáo dác xung quanh, có vẻ đang tìm tửu lầu, cũng có thể là đang dạo phố.

“Nghe tin gì chưa, hoàng ảnh vệ vừa lục soát một thanh lâu”.

“Đã lan truyền khắp nơi rồi, ngươi mới biết hả? Cơ Ngân mới là nhân vật chính”.

“Hạng nhất trong tỷ thí tân tông, đúng là nhân tài!”

Những nơi phồn hoa, người xe nhộn nhịp thế này thì những lời bàn tán mồm năm miệng mười vang khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play