Quán quân của cuộc tỷ thí tân tông, kỳ tài có một không hai mà, dù cho ngoại hình không có gì bắt mắt nhưng cũng không đến nỗi thiếu phụ nữ chứ! Không ngờ lại chạy đến lầu xanh uống rượu, còn bị người ta bắt dâm, nếu như truyền ra ngoài thì e là danh tiếng sẽ không tốt, à, danh tiếng đã không tốt sẵn rồi.

Triệu Bân rất điềm nhiên.

Những khách làng chơi khác đều che che đậy đậy, sợ người khác nhận ra mình.

Chỉ có hắn không biết dị là gì, dường như đã sớm mất dây thần kinh xấu hổ rồi.

Vẫn là câu nói đó: Chỉ cần bản thân không xấu hổ thôi, ai bẽ mặt kệ ai.

“Mặt dày cũng là một loại tu hành!”, nói theo cách của Nguyệt Thần thì chắc không vấn đề.

Giống như hắn đây, nếu như không phải có da mặt cực kỳ dày thì e là không thể nào đỡ được cục diện này.

Vì vậy mới nói, đồ đệ của thần không giống như người khác, đi đến đâu cũng mang đến những điều kỳ lạ và đặc sắc, thế gian có rất nhiều chuyện lạ, nếu như không gặp hết thì thật có lỗi với sư phụ Tú Nhi quá.

“Kích thích không?”, Huyễn Mộng cũng đã đến, liếc nhìn Triệu Bân một cái.

“Kích thích!”, Triệu Bân hít một hơi thật dài, lần đầu tiên bị dắt đi thị chúng.

Đối với hắn mà nói thì có mất mặt hay không cũng không sao, chỉ là đã đánh mất cơ hội tốt, nói không chừng bây giờ nhìn lại Hình Tháp thì có thể nhìn thấy được bóng mẹ, vậy mà lại bị phá đám.



“Không ngờ quán quân tỷ thí tân tông mà lại chạy đi…, thú vị thật!”

“Lần này thì Cơ Ngân nổi tiếng rồi, đỉnh Tử Trúc cũng nổi tiếng rồi, Thiên Tông càng nổi tiếng hơn.

“Ta xấu hổ giùm cho sư phụ của hắn đây!”

Người trên phố bàn tán xôn xao.

Vì Triệu Bân mà người đời chẳng thèm quan tâm đến những khách làng chơi khác.

Đấy là kết quả mà Ngô Khởi mong đợi.

Phải đẩy Cơ Ngân ra trước ngọn sóng, để hắn bị người đời phỉ nhổ.

Vậy thì nỗi hận của hắn ta mới được giải tỏa.

Đợi đấy, phía sau vẫn còn kịch hay nữa cơ,

Hắn ta sẽ đợi nhà họ Sở đến nhận người, thật muốn xem thử người nhà họ Sở sẽ có biểu cảm thế nào, nhìn đi, con rể nhà các người chọn không ngờ lại lại loại háo sắc, muốn hỏi thử ngươi có bất ngờ không?

“Tránh ra, tránh ra nào!”



Tiếng hét của hoàng ảnh vệ vang khắp phố.

Còn các khách làng chơi thì đều xếp ngay ngắn thành đội hình, đi thị chúng trên phố.

Cảnh tượng đó rất nổi bật.

Một mặt khác, tên lính được Ngô Khởi phái đi đã đến vườn hoa Sở gia.

Tiệc đã tan nhưng người nhà họ Sở vẫn chưa ngủ, đang nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau.

“Hoàng ảnh vệ đến đây có việc gì không?”, Sở Huyền Hà nhìn tên lính đó và hỏi.

“Cơ Ngân đã bị bắt, chỉ đích danh Sở tiểu thư đến nhận người!”, tên lính ho gượng.

“Bị bắt hả?”

“Vâng.”

“Vì sao lại bị bắt?”

“Chơi gái!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play