Ngô Khởi nghiến răng, suýt chút buông lời mắng nhiếc.

“Hãy đợi đó cho ta!”

Hắn lại nói câu đó rồi quay lưng bỏ đi.

Hắn ta đến nhà họ Sở dự tiệc mà lại phải ôm về một bụng tức, hắn ta đổ hết lên đầu Triệu Bân.

“Cảm ơn nhà họ Sở đã tiếp đãi, tạm biệt”.

Không lâu sau, Triệu Bân cũng chắp tay chào tạm biệt, không thể trì trệ thêm nữa.

Sở Vô Sương khẽ hé môi nhưng cuối cùng lại không nói gì, tự dưng trong lòng thoáng thấy hụt hẫng.

“Người ta đã đi rồi mà còn nhìn gì nữa?”, một giọng nữ thanh thót chầm chậm vang lên.

“Cô cô, cô đi mà chẳng vang lên tiếng gì cả?”, Sở Vô Sương lại đỏ mặt.

Nữ soái chỉ cười, người làm ta đây đã đứng đây cả buổi rồi mà giờ cháu mới nhìn thấy sao?

Nữ soái không khỏi chau mày nhìn theo Cơ Ngân.

Trăng thanh gió mát, khung cảnh lãng mạn thế này, sao lại nói đi là đi thế? Chẳng đúng điệu gì hết, cháu gái nhà ta không đủ đẹp sao? Để nó ở đây một mình mà được sao?



Bên này, Triệu Bân đã ra khỏi phủ.

Lúc ra lại đường phố, hắn như một bóng đen hòa vào cùng dòng người.

Tốc độ rất nhanh, chưa bao lâu thì đã đến.

Không cần các cô gái vẫy gọi thì hắn đã tự vào rồi và còn thông thạo đường đi, thẳng tiến lên lầu cao nhất . Lại với ngân phiếu một ngàn lượng, cô gái vừa mới tỉnh giấc lại được hắn đưa vào giấc mộng.

“Ngươi chắc chắn là hắn đã vào trong rồi sao?”

Bên ngoài lầu xanh, Ngô Khởi thò đầu ra, bên cạnh còn có hai ông già mặc đồ đen, đều là cấp Địa Tạng đỉnh cao chân chính. Họ đã âm thầm theo dõi Triệu Bân suốt dọc đường, nhưng Triệu Bân không hề phát giác ra hai người bọn họ.

“Đúng là hắn ta!”, ông lão áo đen thứ nhất nói với vẻ chắc chắn.

“Được lắm thằng ranh!”, Ngô Khởi cười nguy hiểm.

“Thiếu chủ, để ta đi giải quyết hắn ta nhé?”, ông lão áo đen thứ hai nói.

“Ông bị ngu à? Đây là Đế Đô đấy!”, Ngô Khởi lạnh lùng nói.

“Vậy…”



“Cầm lệnh bài của ta, đến doanh trại thứ bảy điều binh, bao vây chặt lầu xanh này”.

“Ý của thiếu chủ là?”

“Bắt dâm!”, Ngô Khởi cười với vẻ giễu cợt.

Đầu kia, trong căn phòng trên tầng cao nhất của lầu xanh.

Triệu Bân đã tắt đèn, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, cầm kính viễn vọng nhìn về phía Hình Tháp. Trong đêm tối, Hình Tháp rất nổi bật, vì trên Hình Tháp có nạm rất nhiều tinh thạch và linh châu, tất cả đều sáng lấp lánh, chúng khiến Hình Tháp trở nên lung linh, vì vậy nên còn rõ hơn cả ban ngày.

Nhưng, hắn vẫn chưa nhìn thấy được bóng dáng của mẹ mình đâu.

“Đã ngủ rồi sao?”

Triệu Bân thầm nhủ trong bụng và mắt vẫn nhìn chằm chằm.

Hắn không biết lúc này mẹ của mình đang như thế nào, bị nhốt hay là bị phong ấn ngủ say rồi.

“Bao vây lại, bất cứ ai cũng không được ra ngoài!”

Không lâu sau thì có tiếng hét lớn vang lên, giống như tiếng sấm.

Đấy là tiếng của người thuộc hoàng ảnh vệ doanh trại thứ bảy, khí thế rất mạnh, họ đã bao vây chặt lầu xanh này, một con ruồi cũng đừng mơ chạy thoát được, người có Thiên Nhãn không còn tác dụng muốn chạy cũng khó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play