“Ngươi chính là Cơ Ngân?”, đôi mắt Ngô Khởi chợt lóe lên tia sáng.

Cả ngày nay hắn ta đã nghe khắp nơi nhắc đến cái tên này.

Cứ tưởng tới Sở gia rồi thì bên tai sẽ có thể thanh tĩnh một chút, nhưng nào ngờ… hắn ta lại có thể gặp được chính chủ.

Vừa nghe nhắc lại cái tên Cơ Ngân thì ngọn lửa trong lòng của hắn ta liền bùng cháy.

Cũng bởi vì đã gặp được chính chủ cho nên ánh mắt của hắn ta lại càng thêm kỳ lạ, hắn ta liên tục liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, thái độ giống y hệt như thái độ xem khỉ của đám nam thanh nữ tú lúc trước, hắn ta thật sự không nghĩ ra tại sao ngày đó tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh này lại có thể đánh bại được Sở Vô Sương.

“Là ta”, Triệu Bân nhã nhặn cười đáp.

“Nghe nói ngươi đánh nhau rất giỏi hả?”

“Cũng không tệ”.

“Tỷ thí vài chiêu không?”, Ngô Khởi âm trầm nói.

Ngay khi hai chữ “tỷ thí” vừa được phát ra thì tất cả những nhân tài trẻ tuổi ở cách đó không xa đều tụ họp lại đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Đã nói mà! Đêm nay không chỉ có yến tiệc mà chắc chắn còn có trò hay để xem, tính cách của Ngô Khởi thì ai cũng biết, hắn ta là một người tàn nhẫn, không thể nào chịu được có người mạnh hơn mình, huống chi ở đây còn có Sở Vô Sương.

Cả Đế Đô đều biết cái tên này đem lòng yêu mến Sở Vô Sương và rất muốn được rước nàng về dinh.

Trong nhà ngoài phố, bao gồm cả hoàng tộc cùng Thiên Tông, tất cả đều cảm thấy hai người bọn họ rất đẹp đôi.

Một người là cháu của nữ soái Xích Diễm.

Một người là cháu của nguyên soái Hổ Uy.

Có thể nói là môn đăng hộ đối.

Bên cạnh đó, thiên phú cùng tư chất của bọn họ cũng rất tương xứng.

Nếu như nói bọn họ là một cặp trời đất tác thành cũng không hề ngoa một chút nào.

Ngô Khởi chắc chắn muốn thể hiện bản thân mình trước mặt Sở Vô Sương.

“Ngô sư huynh, hắn là khách của Sở gia”.



Không đợi Triệu Bân lên tiếng thì đã nghe thấy Sở Vô Sương trầm giọng nói.

Đây là quy củ của Sở gia, không được động võ trong gia tộc, huống chi đây còn là khách của gia tộc.

“Ngô sư huynh, để ngày khác đi! Đây là khách do đích thân lão tổ Sở gia mời”, có một thanh niên phe phẩy quạt giấy cười nói, trông thì có vẻ như đang khuyên can nhưng kì thực là muốn khích tướng, giật dây Ngô Khởi tiếp tục làm khó dễ Cơ Ngân.

Rõ ràng hắn ta vừa nói lời này ra thì Ngô Khởi đã cau mày.

Ngô Khởi là do Sở Huyền Hà mời tới, so với Cơ Ngân được đích thân lão tổ Sở gia mời tới thì hiển nhiên vẫn kém hơn một bậc.

Điều này khiến cho hắn ta rất khó chịu. Hắn ta là cháu trai của Nguyên soái Hổ Uy, thậm chí còn là thống soái của doanh trại hoàng ảnh vệ thứ bảy.

Càng nghĩ thì hắn ta lại càng tức giận.

Nhưng cho dù có tức giận thì hắn ta cũng không thể để lộ ra ngoài.

“Hiếm khi mới có thể gặp được đệ tử đứng nhất tỷ thí tân tông, cũng hiếm khi mới có được một ngày đông đủ náo nhiệt như hôm nay, ta thật sự muốn thi triển vài chiêu để giúp cho mọi người có thêm hứng thú dự tiệc”, Ngô Khởi cười để che giấu tất cả những sự khó chịu, nhưng ánh mắt của hắn ta nhìn Triệu Bân lại đầy vẻ thù địch.

Không đợi Sở Vô Sương lên tiếng thì hắn ta đã giậm chân bay ra ngoài hoa viên rồi đáp xuống mặt nước hồ một cách vững vàng. sau đó lại truyền vào trong một lời: “Cơ Ngân, ra đây đi, ta và người sẽ tỷ thi ở đây”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play