Lão đạo Âu Dương xót ruột chết đi được, thời gian trôi qua rất lâu nhưng lão ta vẫn không nỡ dùng đến nó.
Triệu Bân cũng mặc kệ, cầm lấy nhét vào chiếc nhẫn ma, ta nói lời giữ lời.
“Hẹn gặp lại”.
Triệu Bân cười ha hả, chắp tay đi vội ra khỏi địa cung, sợ lão già này đổi ý.
Trên thực tế, lão đạo Âu Dương thật sự muốn đổi ý, đang ôm ngực lăn lộn mè nheo bên kia kìa?
Khi Triệu Bân trở lại đỉnh Tử Trúc thì mùi cơm thơm đã tỏa ra bốn phía.
Hắn cũng không khách khí, vừa ngồi vào bàn đã gục mặt ăn lấy ăn để.
Luyện khí 3 ngày 3 đêm không ăn không uống đã khiến cho hắn đói đến điên người. Mặc dù võ tu có thể nhịn ăn vài ngày không sao, nhưng thời gian
lâu quá cũng không được.
“Đến đây, cầm lấy”.
Lăng Phi mỉm cười, bí mật đưa cho Triệu Bân một túi đồ.
Trên cái túi nhỏ có khắc 4 chữ ngoằn ngoèo: bổ thận tráng dương.
Trùng hợp là cả ba mỹ nữ ở đây đều nhìn thấy nó.
Triệu Bân còn chưa kịp ăn tiếp thì đã bắt gặp ba ánh mắt không mấy thân thiện.
Triệu công tử cũng hành động hết sức đơn giản gọn gàng, hắn mở miệng Lăng Phi ra rồi nhét tất cả vào trong.
Tráng dương… tráng dương con khỉ khô, thận của ông đây rất tốt.
“Cơ Ngân ở đây đúng không?”
Trong lúc mọi người đang bị chọc cười thì lại nghe thấy một tiếng gọi.
Triệu Bân liếc mắt nhìn thấy một thân ảnh vạm vỡ bước tới, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo đen.
“Người của Sở gia”, Vân Yên nhìn thoáng qua liền nhận ra, đây là người trước đây cô ta từng gặp ở Sở gia.
“Ở đây”, Triệu Bân đã đứng dậy, quét mắt nhìn người đàn ông mặc áo
đen từ trên xuống dưới, hắn chắc chắn chưa từng gặp qua người này.
“Lão tổ nhà ta mời ngươi đến dùng bữa ngày mai”, người đàn ông trung
niên mặc áo đen cười nhẹ nói, nói xong còn phất tay biến ra một tấm
thiệp mời, trên tấm thiệp mời tự mang khí tức, chính là khí tức của cảnh giới chuẩn thiên.
“Lão tổ nhà ông?”, Triệu Bân nhận lấy thiệp mời theo bản năng.
“Nhớ tới đó”, người đàn ông trung niên không nói nhiều đã xoay người xuống núi.
“Đưa đây ta xem”, Lăng Phi nhảy ra giật lấy tấm thiệp mời.
“Ôi trời! Lão tổ Sở gia đích thân mời ngươi?”, sau đó lại nghe Lăng Phi kích động hô to.
Vân Yên, Mục Thanh Hàn và Xích Yên đều rất ngạc nhiên.
Sở gia mời cơm cũng không tính là gì, nhưng nếu như lão tổ Sở gia
đích thân mời cơm thì ý nghĩa lại rất khác. Lão tổ Sở gia cũng giống như ông trời của Sở gia, chính là một vị cảnh giới chuẩn thiên hàng thật
giá thật, chưa từng phát thiệp mời cho tiểu bối bao giờ. Tấm thiệp mời
này chắc chắn là tấm thiệp mời đầu tiên, mà Cơ Ngân cũng chính là người
đầu tiên trong toàn cõi Đại Hạ này hưởng được vinh hạnh đó.
“Người của Sở gia”.
Triệu Bân nghe thấy tên của Sở gia liền cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Đi tới đó rồi… hắn có bị đánh không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT