Cô ta nhìn quanh bốn phía rồi mới nhìn Triệu Bân.

Từ khi đến đỉnh Tử Trúc, từ khi gặp Triệu Bân, cô ta luôn quan sát tên tiểu bối yêu nghiệt này. Không thể không thừa nhận, hắn đã phi phàm hơn so với ngày xưa, có được võ hồn và đan hải cũng như khả năng học hỏi cực cao, toàn thân lộ ra khí tức thần bí.

“Sao tiền bối lại đột nhiên quay về thế?”

Triệu Bân mỉm cười, khá hiểu chuyện, rót sẵn một tách trà.

Ý của Triệu Bân cũng rất dễ hiểu: Sao không nói trước một tiếng để ta còn nghĩ xem nên làm sao để lừa cô thế nào!

“Tạm thời sẽ không có chiến tranh!”

Nữ soái tùy tiện đáp lại rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Sau đó, một lá bùa trữ vật từ trong ống tay áo của cô ta bay ra, phóng về phía Triệu Bân.

Triệu Bân vội vã bắt lấy.

Hắn có Thiên Nhãn, có thể nhìn thấy được có gì ở bên trong.

Đó là ba viên đan dược, mười bình linh dược, ngoài ra còn có thêm ba trăm vạn lượng ngân phiếu nữa.

Vừa vào đã tặng đồ thì thật ngại quá.

“Trong cuộc chiến ở biên quan, không thể thiếu công lao của ngươi, đấy là phần thưởng”, nữ soái mỉm cười và nói.

“Vậy thì ta không khách sáo nữa!”, Triệu Bân cười hehe, nhanh tay nhét vào trong người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

“Rốt cuộc… Ngươi là con cái nhà ai?”, nữ soái mỉm cười hỏi Triệu Bân.

Hôm đó, cô ta không nghĩ gì nhiều, chỉ biết tên tiểu võ tu này khác với người cùng thế hệ, mới có tu vi cấp Chân Linh mà đã có quyết đoán và lòng dũng cảm ra chiến trường chứ cũng không ngờ hắn còn là một thiên tài có một không hai. Đến cả Sở Vô Sương nhà cô ta cũng bị đánh bại, hơn nữa còn là chiến đấu vượt cấp. Chuyện này thật sự quá đáng sợ, hậu bối thế này chắc không có đối thủ trong cùng cấp bậc. Cô ta muốn biết, rốt cuộc phải có lai lịch thế nào, gốc gác ra sao, sư phụ tài năng cỡ nào mới xứng với một thanh niên tài giỏi đến mức đó, thật là đi ngược lại với lẽ trời.!

Đương nhiên, cô ta hỏi như vậy cũng là đang hỏi giúp cho Linh Lung và Dương Huyền Tông.

Dù gì thì Cơ Ngân cũng là người do cô ta giới thiệu.

Đừng nói đến Thiên Tông, đến cả phía hoàng tộc cũng khá tò mò.

Không ngờ hành động vô tình của cô ta lại đem lại một nhân tài như thế cho Đại Hạ.

Ai cũng chạy đến hỏi cô ta nên cô ta phải hỏi Cơ Ngân cho rõ ràng.

“Ta… Được một bà lão nuôi lớn!”, Triệu Bân nói.

“Xin hỏi bà ấy tên họ là gì?”, nữ soái mỉm cười và hỏi.

“Bất Niệm Thiên!”, Triệu Bân nói đại ra một cái tên.

Nữ soái nghe xong thì ánh mắt thoáng vẻ thắc mắc, cái tên này?

Nhưng nghĩ lại thì cô ta cũng chấp nhận được, chắc đó là một tiền bối lánh đời và còn là một người có tính tình cổ quái, nếu không thì cũng chẳng đặt cho mình một cái tên chẳng giống tên người gì hết như thế.

Cô ta không hỏi kỹ thêm nữa.

Chỉ cần cái tên Bất Niệm Thiên là đủ rồi, lát quay về, cô ta đã có cái để trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play