Triệu Bân đang định giải thích gì đó, thế nhưng… chuyện này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.

Nói tóm lại, khung cảnh rất là ấm áp.

Loảng xoảng!

Đột nhiên, âm thanh va chạm của xích sắt vang lên từ gian phòng của Vân Yên.

Sau đó là tiếng rên khẽ đầy đau khổ, có thể nghe rõ từ bên ngoài.

Xích Yên và Mục Thanh Hàn liếc mắt nhìn sang, thoáng nhíu mày, biết sư phụ dùng xích sắt đặc biệt để khóa mình lại, chỉ sợ lúc mộng du sẽ đả thương người vô tội. Bây giờ xích sắt kêu loảng xoảng, chắc hẳn lại gặp phản phệ.

Triệu Bân có Thiên Nhãn nên hắn nhìn thấy rõ hơn.

Vân Yên đã xuống giường, rơi vào trạng thái không có ý thức, lại bắt đầu mộng du.

Thế nhưng, vì có xích sắt khóa chặt, cô ta không thể nào bước ra khỏi căn phòng nên đang định giãy ra khỏi xích sắt kia kìa?

“Tú Nhi, cô hiểu về công pháp mộng chi không?”, Triệu Bân hỏi một câu.

“Có gì mà không biết”, Nguyệt Thần ra vẻ cũng rất chói mắt đấy.

“Tu bổ lại công pháp mộng chi của cô ta tí đi, cũng đỡ để ngày nào cũng mộng du!”, Triệu Bân cười khà khà, ngụ ý rất rõ ràng. Vân Yên bị phản phệ rồi, không chịu an phận thế này thì không đảm bảo an toàn được.

“Cái này ta không giúp được”, Nguyệt Thần nhún vai.



“Tại sao?”, Triệu Bân nhíu mày: “Không phải không có điều gì mà cô không biết à?”

“Bí pháp mộng chi mà cô ta tu luyện vốn đã rất hoàn chỉnh, không cần tu sửa gì thêm”, Nguyệt Thần điềm nhiên nói: “Công pháp này khác với những thứ khác, gặp phản phệ như gặp thiên kiếp vậy, người ngoài không giúp được, phải dựa vào chính mình”.

“Nghiêm trọng thế cơ à?”, Triệu Bân nhíu mày.

“Khi tu luyện công pháp mộng chi, chắc hẳn cô ta cũng nghĩ tới ngày này rồi”, Nguyệt Thần thong dong đáp.

Lúc nghiêm túc thì Tú Nhi này cũng nghiêm túc lắm đấy.

Công pháp mộng chi, chớ nói đến tiên nhân, tới cả thần linh cao cao tại thượng cũng không dám tùy tiện động vào, huống hồ là một phàm nhân? Trong trí nhớ của cô ta, cũng từng có một người tu luyện mộng đạo tới đại thành, ừm… cũng là Mộng Ma trong truyền thuyết. Trên con đường mộng đạo, không biết Mộng Ma đã đi mất bao nhiêu năm, không biết đã mất ý thức bao nhiêu năm mới Niết bàn trong cõi mộng, đủ thấy đạo này đáng sợ tới mức nào.

“Từ nay về sau chớ đụng tới công pháp này”. Nguyệt Thần cảnh cáo hắn.

“Ta lại thực sự muốn thử đấy”. Triệu Bân lầm bầm trong lòng, thực sự nguy hiểm đến thế à?

Nguyệt Thần không nói nhiều nữa, một số người không chịu tin, cứ chịu khổ thêm là sẽ tin thôi. Mộng đạo không coi trọng tu vi, trong suy nghĩ của cô ta thì người nào càng mạnh sẽ càng gặp phản phệ đáng sợ.

Mục Thanh Hàn đặt chậu cơm xuống.

Xích Yên cũng đặt đũa xuống.

Hai người nhẹ nhàng bước qua đó, chỉ dám nhìn vào bên trong qua khe cửa, nhưng không dám làm phiền. Chưởng giáo và sư tổ Linh Lung từng dặn rồi, khi sư phụ mộng du, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì đừng đánh thức cô ta. Vốn đã gặp phản phệ, lại vì đột ngột tỉnh dậy mà gặp thêm phản phệ thì càng tệ hơn, sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Triệu Bân cũng đang nhìn, qua một bức tường mà thấy rất rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play